“Chị Triệu, con gái tôi còn là học sinh cấp ba, mặc dù nó Cố Nghiên là chị em họ, nhưng tính cách nó rất ngoan ngoãn, không cần phải nói đến ngoại hình của nó. Mấu chốt không phải loại không có da thịt, mông rất to, bảo đảm có thể sinh ra đứa bé mụ mẫm.” Trong số đó âm thanh này là to nhất, hận không thể hét lên cho tất cả công xã biết.
Lời nói mặc dù không có gì là nói xấu Cố Nghiên, nhưng ai mà không nghe ra là đang muốn thay thế Cố Nghiên.
Vì vậy, mặc dù Cố Nghiên đã hơn mười năm không gặp, nhưng cô ngay lập tức biết người này là ai - thím của cô.
Một số chị em dâu luôn là kẻ thù của nhau, chẳng hạn như mẹ Cố và thím Cố.
Cả hai người đã không ngừng đố kỵ nhau kể từ khi kết hôn, gặp mặt là chèn ép, điều này khiến mối quan hệ giữa anh em trở nên rất căng thẳng vì những cô con dâu.
Giờ lại nhìn thấy con rùa vàng đến anh cả hỏi cưới, thím Cố ghen tị đến gan phổi đều đau lên, lúc hóng chuyện miệng luôn lẩm bẩm không thành công, không thành công.
Hei, không ngờ cuối cùng thật sự không thành công.
Vậy thì đừng trách bà cướp người!
Để lấy lòng mẹ con nhà họ Triệu, thím Cố tiếp tục ranh mãnh nói: “Một số người có mắt như mù, ngay cả nhà họ Triệu ở quận cô cũng coi thường.”
“Nhưng nhà chúng tôi không giống nhau, vừa nhìn thấy chị Triệu cùng con trai của bà liền thấy ánh sáng trước mặt. Chàng trai này thật là một nhân tài, chậc, chậc, chậc, e là lên trời xuống biển cũng không tìm được một chàng trai đẹp như vậy.”
Cố Nghiên liếc nhìn người thím nhìn thấy con rùa vàng này, vắt óc suy nghĩ để khen ngợi bọn họ, cô cảm thấy nực cười.
Từng người một, vì một món tiền bẩn thỉu mà quỳ gối xuống liếʍ láp.
Thật thú vị.
“Nếu đã như vậy, chúng ta tới nhà ngươi xem con gái của bà đi.” Mẹ Triệu hiển nhiên rất thoải mái với lời khen này.
Hơn nữa, đối phương có quan hệ họ hàng với nhà họ Cố, nếu như con trai của bà ta cưới con gái nhà họ Cố, như vậy không phải đám người nhà họ Cố nhất định sẽ ghen tị đến chết sao?
Thím Cố đạt được mục đích, cười híp mắt suýt chút rách cả miệng, vội vàng khom người nói: “Được, được, chị Triệu, mời chị vào”
“Nghiệp chướng.” Nhìn kẻ thù truyền kiếp kéo con rể yêu quý vào nhà, mẹ Cố chỉ vỗ đùi tru lên một tiếng khô khốc, ai không biết còn tưởng rằng bà ta đang gϊếŧ heo.
“Khốn kiếp nhà mày, cuộc hôn nhân tốt thì mày không muốn, khăng khăng muốn gả cho một tên nghèo nàn, tao nói cho mày biết, mày nên đi chết đi!” Mẹ Cố một bụng tức, chỉ vào Cố Nghiên và hét lên: “Chỉ cần tao còn thở, tao tuyệt đối sẽ không đồng ý!”
“Loại nghèo nàn như mày, còn không mau cút xa tao ra!”
Đương nhiên cô sẽ không bỏ Trình Kính Tùng.
Trình Kính Tùng chỉ im lặng cúi đầu, vẻ mặt ức hϊếp vì bị đánh bị mắng.
Anh có thể gây sự với người khác, nhưng thím Cố là mẹ của Nghiên Nghiên, vì vậy anh sẽ không tranh chấp với bà ta giống Cố Nghiên.
Cố Nghiên không chịu được người đàn ông của mình chịu oan ức nên lập tức nói: “Trình Kính Tùng, anh về nhà chuẩn bị trước đi, vài ngày nữa em sẽ tìm cách cưới anh, tin em đi.”
Là một người được sống hai lần, nếu cô không thể chơi một vố với mẹ Cố và những bọn khác vậy thì quá thất bại rồi.
Trình Kính Tùng là một người hâm mộ cuồng nhiệt của Cố Nghiên, đương nhiên cô nói như thế nào thì sẽ làm như thế: “Tất nhiên anh tin vào Nghiên Nghiên!”