Ta đã làm một chuyện cực kỳ to gan.

Thuê sát thủ số một giang hồ, ám sát kẻ thù không đội trời chung của ta.

Dưới màn đêm u ám, thiếu niên sát thủ tuấn mỹ cười đến mức mắt cong cong: "Quận chúa yên tâm, việc g.i.ế.c Từ Yến Xuyên cứ giao cho ta."

Ta tin tưởng hắn, ngày ngày chờ đợi tin tức cái c.h.ế.t của kẻ thù.

Nhưng không ngờ, nhiệm vụ ám sát lần nào cũng thất bại, kẻ thù không những không chết, ngược lại còn càng thêm tinh thần phấn chấn.

Ta hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, tức giận đuổi thiếu niên sát thủ đi: "Ngươi đi đi! Ta muốn đổi sát thủ khác."

Thiếu niên sát thủ lại sa sầm mặt, không nói không rằng bò lên giường ta, cắn vào tai ta, giọng nói đầy tủi thân: "Hắn thích người, có thể không g.i.ế.c hắn được không?"

Ta đang định tức giận trả lời "Không thể", nhưng khóe mắt lại liếc thấy trên cánh tay thiếu niên sát thủ có một vết bớt.

Vết bớt này... trên người kẻ thù cũng có một vết bớt giống hệt như vậy.

1.

Từ khi ta cập kê, ta luôn mơ thấy trước tương lai.

Tiểu thiếp hãm hại mẫu thân, bạn thân khuê phòng gả cho Trạng Nguyên Lang... mọi chuyện trong mơ đều không ngoại lệ, toàn bộ đều xảy ra trong hiện thực.

Ban đầu, ta không để ý, chỉ coi đó là một cơ duyên.

Cho đến sau này, đêm nào ta cũng mơ thấy một người đàn ông không nhìn rõ mặt.

Người nọ tự xưng là Từ Yến Xuyên, là con trai thứ sáu của Từ Quốc Công, do một nha hoàn sinh ra, không có tài, không có học, không có danh phận.

Trong mơ, hắn ép ta trên giường, vùi đầu vào cổ ta, giọng nói khàn khàn: "Nghi Cẩm, đừng khóc nữa, sự đã rồi, nàng chỉ có thể ở bên cạnh ta."

Ngón tay thon dài của hắn khẽ động, cởi bỏ yếm của ta.

Vùi đầu vào đó, nhắm mắt say mê hít một hơi thật sâu.

"Nghi Cẩm ngoan, hãy thỏa mãn ta một lần nữa."

2.

Ta hét lên tỉnh giấc, mồ hôi lạnh ướt đẫm.

Ta của tương lai, lại đi theo một đứa con thứ không có thân phận sao!?

Ta đường đường là Quận chúa, hắn dám đối xử với ta như vậy, hắn xứng sao?

Ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, từ trong hộp trang điểm lấy ra một miếng ngọc bội.

Đây là mẫu thân đưa cho ta, có thể liên lạc với tổ chức sát thủ lớn nhất giang hồ - Tịch Lâu.

Mẫu thân từ nhỏ đã dạy ta, làm khuê nữ ở Kinh thành này, lòng phải đen tối.

Tên Từ Yến Xuyên này, không thể giữ lại.

3.

Ban đêm, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa sổ khe khẽ.

Là sát thủ của Tịch Lâu đến rồi.

Ta khẽ vuốt n.g.ự.c đang đập thình thịch, giả vờ bình tĩnh: "Vào đi."

Giây tiếp theo, một thiếu niên từ cửa sổ nhảy vào.

Thiếu niên mặc một bộ trang phục màu đen, tóc đuôi ngựa buộc cao, khuôn mặt tuấn tú, đường nét rõ ràng, đôi mắt đen lanh lợi sáng ngời.

"Ngươi chính là sát thủ của Tịch Lâu, Nguyệt Câu?"

Thiếu niên nghiêng đầu: "Quận chúa muốn g.i.ế.c con trai thứ sáu của Từ Quốc Công, Từ Yến Xuyên?"

Ta gật đầu: "Chính xác."

"Ồ," khóe môi đỏ tươi của thiếu niên hơi nhếch lên: "Người nọ đã đắc tội với Quận chúa như thế nào?"

Ta hơi khó chịu liếc hắn một cái.

Làm sát thủ sao lại tò mò như vậy? Hỏi linh tinh cái gì?

"Đừng hỏi. Ngươi cứ g.i.ế.c hắn là được."

Ta ngồi trên ghế, thong thả sơn móng tay.

Bàn tay trắng nõn, lớp sơn móng tay màu đỏ tươi lọt vào mắt thiếu niên, ánh mắt hắn tối sầm lại, lặng lẽ dời mắt đi.

"Biết rồi, ta sẽ đến Từ Quốc Công phủ thăm dò trước."

Nói xong, thiếu niên "vút" một cái nhảy ra khỏi cửa sổ, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.



Ta thở phào nhẹ nhõm, cơ thể căng thẳng cũng dần thả lỏng.

Trời biết lúc nãy ta căng thẳng đến mức nào.

Lòng dạ có tàn nhẫn đến đâu, cũng là thiếu nữ được nuôi dưỡng trong khuê phòng, ta chưa từng tiếp xúc với người giang hồ đầy sát khí.

Thiếu niên vừa rồi, tuy dung mạo thanh tú, trông rất vô hại.

Nhưng tên của hắn - Nguyệt Câu, người này là sát thủ trẻ tuổi nhất, cũng là người có thủ đoạn tàn nhẫn nhất của Tịch Lâu.

Võ công cao thâm khó lường, ra tay chưa bao giờ thất bại.

Người bị hắn nhắm trúng, cơ bản là không còn đường sống.

Ta ngồi phịch xuống ghế, thầm nghĩ.

Rõ ràng chỉ là một nhiệm vụ đơn giản...

Tịch Lâu rõ ràng có thể phái một sát thủ bình thường đến, tại sao lại là Nguyệt Câu?

4.

"Quận chúa đang nghĩ gì vậy?"

Giọng nói trong trẻo vang lên sau lưng.

Ta giật mình, quay phắt lại nhìn, thấy Nguyệt Câu không biết đã quay lại từ lúc nào.

"Ngươi! Ngươi không phải đi Từ Quốc Công phủ thăm dò sao!"

Nguyệt Câu nghiêng đầu, ánh mắt có chút vô tội: "Ta không biết đường."

Ta nhíu mày: "Cái gì?"

"Từ Quốc Công phủ, ta không biết ở đâu."

Gáy ta đột nhiên bị người ta túm lấy, chân nhẹ bẫng, chỉ nghe thấy tiếng gió rít.

Định thần nhìn lại, ta lại bị Nguyệt Câu xách lên, dùng khinh công bay lên mái nhà.

Ta sợ độ cao nên thốt ra tiếng hét ngắn ngủi, nhưng bị Nguyệt Câu bịt miệng lại.

"Quận chúa dẫn đường cho ta đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play