Tại phủ huyện lệnh.
“Tướng quân, ta đã phái sứ giả báo tin đến Tịnh Châu, báo rằng nạn giặc cướp ở huyện Bắc Xuyên đã được trừ khử. Ha ha, nghĩ đến việc bọn chúng dày công toan tính cuối cùng lại thành áo cưới cho người khác, chúng nhất định tức đến thổ huyết.” Bộ binh hiệu úy Hùng Mậu bước vào, tinh thần phấn chấn, nụ cười tươi tắn làm vết sẹo lớn trên mặt hắn càng thêm đáng sợ.
Những người trong phòng đã quen thuộc với cảnh này, Công Tôn Lương ngồi ở góc phải dưới cầm quạt lông vũ, nghe vậy liền cười nói: “Chuyện này quả thực khiến bọn họ phiền lòng lâu dài.”
Sa Anh ở góc trái dưới cũng rạng rỡ nói: “Tin tức Châu mục Ký Châu sắp c.h.ế.t chẳng giấu được bao lâu nữa, đợi Viên Đinh chết, Tiêu Thông ở phía nam ắt sẽ khởi binh, nhưng khi đó đã quá muộn.”
Nói rồi, hắn cúi người chắp tay hướng lên trên: “Tướng quân, chiếm Ký Châu đã trong tầm tay!”
Ngồi trên cao là một nam nhân thân hình to lớn đã cởi bỏ trọng giáp, thay bằng áo đen thường phục. Gương mặt hắn sắc nét và lạnh lùng, đôi mắt dài hẹp sáng rực, uy nghi lẫm liệt, dù đã cởi giáp nhưng khí thế vẫn mạnh mẽ.
Nghe thấy chuyện chiếm Ký Châu trong tầm tay, Hoắc Đình Sơn khẽ cười, áp lực quanh người cuối cùng cũng giảm bớt: “Ký Châu không cần vội, nhập vào U Châu chỉ là chuyện sớm muộn. Hùng Mậu, chuyện tiệc tối đã thông báo hết chưa?”
Quân U Châu vì huyện Bắc Xuyên trừ khử nạn giặc cướp, bất luận hắn có tư lợi gì, đối với các bậc quan phụ mẫu và bách tính huyện Bắc Xuyên mà nói, đây là chuyện đáng để ăn mừng, quan lại địa phương chỉ cần còn sống đều phải xuất hiện.
Hùng Mậu nét mặt dần trầm xuống, đầy nỗi trăn trở: “Tướng quân, ta vừa đi một vòng, các quan chức ở huyện Bắc Xuyên gần như đều đã hy sinh, chỉ còn lại ba tên nha dịch hạng thấp nhất.”
“Ba người kia có bị thương không?” Công Tôn Lương hỏi.
Hùng Mậu đáp rằng bọn họ không hề hấn gì.
Công Tôn Lương cười nói: “Ba người ấy quả thật là kẻ khôn khéo.”
“Còn lại ba người thì cứ là ba người, chỉ cần có người đại diện cho Bắc Xuyên là đủ.” Hoắc Đình Sơn không mảy may để tâm.
Vào lúc chiều tà, yến tiệc bắt đầu.
Bắc Xuyên vừa mới chịu nhiều tổn thất, có quan lại và dân chúng bị nạn, cho nên yến tiệc chỉ là một buổi tiệc nhỏ. Thành phần tham dự không đông, phía Hoắc Đình Sơn có vài người cùng ba người Hách Vũ, thức ăn dọn lên đơn sơ, nhưng cũng có rượu ngon.
Hách Vũ đầu tiên khóc lóc thương xót cho huyện lệnh và huyện thừa đã hy sinh, sau đó chân thành bày tỏ lòng ngưỡng mộ đối với Hoắc Đình Sơn, “… Nếu không có đại tướng quân thần binh từ trên trời giáng xuống, e rằng bách tính Bắc Xuyên đều đã thành oan hồn dưới đao của lũ giặc. Đại tướng quân sức mạnh ngút trời, tài năng phi phàm, thần dũng cái thế lại còn giàu lòng từ bi, được gặp đại tướng quân thực là phúc phần mười kiếp của hạ quan và bách tính.”
Hùng Mậu lén nói với biểu ca Trần Thế Xương bên cạnh: “Tên quan nhỏ này nói năng khéo léo lắm, bài văn dài dòng như vậy, dù có đưa ta học thuộc, cũng chưa chắc ta có thể nhớ hết được.”
Trần Thế Xương cười: “Mỗi người có sở trường riêng. Chỉ cho phép ngươi có sức nâng đỉnh, không cho hắn nói năng khéo léo sao?”
Phía trên, khóe miệng của Hoắc Đình Sơn mỉm cười, dường như vì lời tâng bốc của Hách Vũ mà tâm trạng tốt hẳn lên, nhưng miệng lại nói: “Hách nha dịch khen ngợi quá rồi. Ở cương vị của mình, ai cũng phải lo tròn trách nhiệm. Dân chúng Bắc Xuyên cũng là bách tính Đại Sở, ta gặp phải việc này sao có thể khoanh tay đứng nhìn.”
Hách Vũ lại tiếp tục ca ngợi, những lời tán dương nối tiếp nhau, không hề lặp lại, khiến Hoắc Đình Sơn được ví như thiên thần dưới đất, không ai sánh kịp.
Một bên có ý tâng bốc, bên kia cũng có lòng xây dựng mối quan hệ hài hòa, tiếng cụng ly liên tiếp, bầu không khí náo nhiệt vô cùng.
Sau vài vòng rượu, Hách Vũ đảo mắt, cảm thấy thời điểm đã chín muồi, bèn nịnh bợ mà nói với Hoắc Đình Sơn ở phía trên: “Đại tướng quân, có một đôi mẫu nữ xinh đẹp nghe nói ngài dùng binh như thần, rất ngưỡng mộ ngài, mong muốn được ngài chỉ dạy đôi điều binh pháp.”
Lời này vừa dứt, khiến mọi người bật cười ha hả, lớn tiếng nhất chính là Hùng Mậu: “Hách nha dịch, ngươi thật có ý tưởng.”
Miệng nói là dạy binh pháp, nhưng tất cả nam tử ở đây ai mà không hiểu rõ chuyện này, tên nha dịch của Bắc Xuyên này đang dâng mỹ nhân cho đại tướng quân đây. Dâng mỹ nhân lại còn không quên vuốt m.ô.n.g ngựa, nhìn cái cớ này mà xem, tìm thật khéo.
Hách Vũ thấy mọi người cười, khuôn mặt béo ú co lại cũng cười như một đóa hoa, lại chân thành nói rằng mẫu nữ ấy ngưỡng mộ Hoắc Đình Sơn giống như nước sông Hoàng Hà dâng trào không ngớt.
Trong lòng Hách Vũ đã chắc mẩm, dù mẫu nữ họ Bùi có chút không hài lòng trước đó, nhưng sau khi gạo nấu thành cơm ắt sẽ động lòng. Lý lẽ vẫn như cũ, thời buổi hiện nay càng loạn lạc, ai nắm giữ binh mã thì kẻ đó hùng mạnh. Dù rằng U Châu nghèo nàn, bị người đời xem là nơi hoang vu, nhưng binh lính của U Châu nổi tiếng là quân hổ sói.
Người đàn ông nắm giữ thiết kỵ U Châu hiển nhiên là bá chủ một phương, trở thành thiếp của người như vậy đủ để có được chỗ đứng, an thân trong loạn thế, Hách Vũ hoàn toàn không nghĩ rằng một quả phụ như Bùi thị sẽ từ chối.
“Hồ đồ.” Lúc này, từ phía trên Hoắc Đình Sơn buông xuống hai chữ không nặng không nhẹ.
Tim Hách Vũ đập loạn, mồ hôi đầm đìa, hắn lén ngẩng đầu nhìn, thấy sắc mặt Hoắc Đình Sơn vẫn như cũ, dường như không tức giận, đang định yên lòng, thì bỗng nhớ lại rằng trong tình hình hiện tại danh tiếng là vô giá.
Kẻ sĩ có học đến đầu quân, chẳng phải đều sẽ chọn những vị chủ công có danh tiếng tốt sao?
Thu nạp một đôi mẫu nữ làm thiếp, tuy chỉ là chuyện riêng tư của nam nhân nhưng cũng dễ khiến người đời xì xào, không đáng gì lắm. Nhưng cần gì phải làm thế này chứ, hắn cũng không thiếu phụ nữ đến mức ấy…
Hách Vũ bất giác run lên, tỉnh rượu, liền lập tức đứng dậy cung kính cúi chào về phía trên: “Hạ quan suy nghĩ không chu toàn, lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, đại tướng quân thanh cao tự giữ, không làm việc trái đạo, sao có thể so sánh với hạng người như hạ quan. Bạch Địch, mau đưa tiểu thư sang gian phòng khác.”
Nửa câu sau là nói với nữ tỳ đang chờ ngoài cửa. Mọi người có mặt, bao gồm cả Hoắc Đình Sơn ở trên, đều có chút ngạc nhiên.
Công Tôn Lương vuốt râu dê của mình hỏi: “Cớ gì lại đưa tiểu thư đi mà giữ lại mẫu thân?”
Hùng Mậu trừng mắt: “Thiếu nữ xinh đẹp trẻ trung sao lại không sánh được với một bà lão từng sinh nở?”
Sa Anh cũng cười: “Hách nha dịch, chẳng lẽ đại tướng quân đã không còn là chàng trai cưỡi ngựa dạo phố, cho nên ngươi nghĩ đại tướng quân không xứng đáng với điều tốt nhất?”
Hách Vũ liên tục lắc đầu thanh minh: “Không phải, không phải, hạ quan cho rằng vị phu nhân ấy nhan sắc tuyệt trần, như ánh trăng sáng, con gái nàng ấy không bằng một nửa phong tình của nàng, e rằng ngay cả Lệ quý phi được hoàng thượng sủng ái nhất cũng không sánh nổi.”
Mọi người xung quanh nhìn nhau, không ngờ tên nha dịch này lại dám so sánh với Lệ quý phi.
Lệ Qqý phi là sủng phi nổi danh thiên hạ, hoàng đế Triệu vì nàng đã làm không ít chuyện hoang đường, nếu ghi chép lại hết, sách vở có thể chất đầy mấy gian phòng.
Được hoàng đế Triệu sủng ái, đương nhiên Lệ quý phi là mỹ nhân tuyệt sắc, nghe nói nàng có dung mạo khuynh quốc, mỗi nụ cười, cái nhíu mày đều rạng rỡ như sắc xuân. Thuở chưa xuất giá, mỗi lần xuất hành nàng đều thu hút đông đảo dân chúng vây quanh, chật ních đường phố, lại thường có những cánh bướm thơm bám theo không rời, nên có người nói Lệ quý phi là đào yêu biến hóa, vốn không phải người trần.
Thấy trong mắt mọi người hiện lên sự nghi ngờ rõ rệt, Hách Vũ vội nói: “Chư vị đại nhân cũng biết, danh tiếng cần được lan tỏa, chẳng phải có câu ‘rượu ngon không sợ hẻm sâu’, nếu hương không bay xa, người ngoài sao biết nơi đây có rượu ngon?”
“Ngươi nói nhảm! Có rượu ngon, sao lại không có hương chứ?” Hùng Mậu bực bội hỏi lại.
Công Tôn Lương phe phẩy quạt lông cười nói: “Ngươi đúng là ngốc, đây không phải rượu thật, Hách nha dịch chỉ là nói bóng gió thôi.”
Danh tiếng là một lợi khí sắc bén.
Thiên hạ mỹ nhân xinh đẹp nhiều không đếm xuể, nhưng những người được xếp vào bảng mỹ nhân xưa nay chẳng phải là những khuê nữ nấp kín trong làng mạc, cũng không phải là các mỹ nhân chỉ nổi danh cục bộ.
Hoắc Đình Sơn vốn dửng dưng, hắn không phải chưa từng sở hữu mỹ nhân, cũng không còn là thiếu niên háo sắc, giờ đây không gì quan trọng hơn mục tiêu lớn trong lòng. Nhưng tên nha dịch này nói chắc nịch, khẳng định nữ nhân ấy còn đẹp hơn Lệ quý phi, điều này quả thực khơi gợi trí tò mò của hắn.
Vì vậy, khi yến tiệc tan, Hoắc Đình Sơn đi về phía hậu viện.
Bùi Oanh khi tỉnh lại, đầu óc u ám, trong trí nhớ dường như có một tầng sương mù mỏng, làm nàng không thể nhớ nổi trước đó đã xảy ra chuyện gì, chẳng biết giờ đã là chiều hay tối.
Vén lên màn trướng hoa văn phức tạp, so với Mạnh phủ tinh mỹ hơn nhiều, Bùi Oanh nhìn thoáng qua, trong mắt sự mơ màng dần tiêu tán. Sắc mặt nàng kịch biến, giãy dụa ngồi dậy trên giường, đột nhiên phát hiện trên người trang phục đã thay đổi.