Mặt trời vừa lên, phương Đông đã rạng sáng. Những người bán hàng rong bắt đầu một ngày mới dưới ánh ban mai. Hôm nay, Bùi Oanh cũng thức dậy rất sớm, trời chỉ mới vừa tờ mờ sáng là nàng đã tỉnh giấc.

Thời đại này, lễ tang chủ yếu bao gồm hai nghi thức: chôn cất và lễ tế. Nghi thức đầu tiên là hạ táng, còn sau đó là lễ tế, nơi thân nhân của người đã khuất mời bạn bè thân thích đến dự, tức là tổ chức tiệc tang.

Ngày hôm qua, với sự giúp đỡ của vài binh lính U Châu do Trần Nguyên dẫn đầu, Bùi Oanh đã hoàn tất việc chỉnh trang di thể của Mạnh Đỗ Thương và Mạnh lão phu nhân cùng những người khác, và đã đặt họ vào quan tài. Theo quy trình thông thường, sáng nay sẽ diễn ra lễ hạ táng, và buổi chiều thì phải thông báo thời gian tổ chức tiệc tang cho thân hữu.

Nhưng Bùi Oanh không định thông báo nữa.

Nàng không muốn tổ chức tiệc tang. Nàng dự định sẽ rời đi cùng con gái và Thủy Tô vào buổi chiều. Còn về việc làm thế nào để thoát khỏi đám người theo đuôi, Bùi Oanh đã có kế hoạch.

Thủy Tô, đi theo ta. Bùi Oanh chẳng ngạc nhiên khi thấy Thủy Tô đã dậy sớm từ trước.

Nàng dẫn Thủy Tô vào một căn phòng nhỏ bên cạnh, đóng cửa lại rồi nói: “Thủy Tô, ngươi có muốn đi cùng chúng ta tới Trường An không?”

Thủy Tô hơi sửng sốt, không hỏi gì thêm, lập tức gật đầu: “Phu nhân, ngài và tiểu thư ở đâu, nô tỳ sẽ ở đó.”

Năm nàng ta chín tuổi, nàng ta được Mạnh gia mua về, nhiều năm qua gia chủ đã đối đãi với nàng ta rất tốt, bây giờ Mạnh gia gặp đại nạn, nàng ta lại càng không thể rời đi.

Bùi Oanh hạ giọng: “Ngoan lắm, Thủy Tô, giúp ta làm một việc. Sáng nay khi hạ táng, ta sẽ kiếm cớ để ngươi đi chợ. Ngươi hãy tới cửa hàng lụa Hưng Long xem thử xem cửa hàng đó có cửa sau không? Nếu không có, hãy tìm một cửa hàng khác có cửa sau, và tốt nhất là quanh đó có quán ăn hoặc trà quán.”

Hưng Long là cửa hàng lụa mà Bùi Oanh đã để ý từ hôm qua trên phố. Cửa hàng này kinh doanh rất tốt, xung quanh lại có quán ăn, phù hợp để cho Trần Nguyên và đám người của hắn nghỉ ngơi.

Thủy Tô gật đầu mạnh.

Bùi Oanh tiếp tục nói: “Sau đó, ngươi hãy mua vài tấm khăn che mặt và một cây bút than, gói chúng lại trong một mảnh vải, đừng để ai nhìn thấy bên trong. Rồi ngươi hãy thương lượng với chủ cửa hàng lụa rằng ngươi muốn gửi gói đồ đó ở đó vài canh giờ, khoảng giờ Ngọ sẽ quay lại lấy. Trước khi gửi đồ, đưa họ năm đồng tiền, và sau đó sẽ đưa thêm năm đồng nữa, tổng cộng là mười đồng. Đây là một việc kinh doanh không mất gì, họ chắc chắn sẽ không từ chối.”

Nói xong, Bùi Oanh lấy ra một túi nhỏ đưa cho Thủy Tô. Đây là chút tiền lẻ mà nàng lấy từ Mạnh gia. Rồi nàng đưa thêm hai chiếc trâm cài tóc vàng đính ngọc, một đôi khuyên tai và một chiếc vòng ngọc: “Những thứ này, ngươi hãy đem ra tiệm cầm đồ, cầm chết, lấy giá cao một chút.”

Thủy Tô kinh ngạc: “Phu nhân, chẳng phải đã có chút tiền lẻ rồi sao? Sao còn phải cầm trang sức?”

Thời nay, hiếm có nữ tử nào không thích trang sức. Phu nhân đem cầm một lúc nhiều món như vậy, sau này chẳng phải không còn mấy thứ để trang điểm hay sao? Thủy Tô thấy lòng mình trĩu nặng.

Chừng đó không đủ đâu. Bùi Oanh lắc đầu: “Hôm qua, ta tình cờ nghe được một việc. Có một người bán hàng làm nghề buôn bán gia vị trên phố Nam sắp đi về phương Nam lấy hàng. Họ khởi hành vào chiều nay. Ta định sẽ cùng đi với họ, lấy cớ là đi thăm người thân. Nhưng người ta không có lý do gì để cho chúng ta đi cùng, chỉ có thể dùng tiền bạc mà lay động lòng người thôi.”

Bùi Oanh nắm lấy tay Thủy Tô: “Ta và Linh Nhi không thể rời đi, lần này đành phải nhờ ngươi giúp đỡ.”

Thủy Tô nghiêm túc nói: “Phu nhân hà tất khách sáo với nô tỳ, ơn nghĩa của ngài và đại nhân nhiều năm qua, nô tỳ cả đời không thể quên. Phu nhân cứ yên tâm, việc này nô tỳ nhất định sẽ làm xong.”



Trước khi ra khỏi nhà vào buổi sáng, Bùi Oanh lén nói với con gái về kế hoạch buổi chiều. Nghe kế hoạch của mẫu thân, Mạnh Linh Nhi mở to đôi mắt tròn xoe, kinh ngạc suýt thốt ra thành lời.

Mẫu thân vừa mới nói nhỏ với nàng rằng sẽ không mời thân hữu dự tiệc tang, cũng không về lại phủ huyện lệnh, mà buổi chiều sẽ đi cùng với đội buôn về phương Nam.

Lúc đầu, Mạnh Linh Nhi thấy kế hoạch của mẫu thân thật khác thường, sau khi hạ táng lại không tổ chức tiệc tang ư?

Nhưng rồi nàng chợt nhớ ra một chuyện. Khi nàng còn nhỏ, trước cổng nhà thường có những nam nhân ăn mặc sang trọng đi qua, còn trò chuyện với người gác cổng để hỏi thăm về mẫu thân. Tổ mẫu nghe thấy thế thì quay lại mắng mẫu thân là kẻ quyến rũ đàn ông. Sau này, khi phụ thân được làm huyện thừa, tình trạng đó mới chấm dứt, nhưng từ đó mẫu thân cũng chẳng còn thích ra ngoài.

Chắc chắn là tên U Châu Mục đã để mắt đến mẫu thân, nếu không mẫu thân làm sao lại vội vã rời đi như vậy.

Mạnh Linh Nhi âm thầm nghiến răng, hận rằng mình không có quyền lực.

“Đúng vậy, mẫu thân à, cây thì di chuyển mới sống, người cũng vậy, chúng ta đi thôi.” Mạnh Linh Nhi nắm lấy tay Bùi Oanh.

Ba người thông đồng với nhau, buổi sáng ra khỏi nhà cũng như hôm qua, tất nhiên chỉ trong mắt Trần Nguyên là vậy. Hắn chẳng hề phát hiện ra rằng Bùi Oanh đã giấu một gói nhỏ.



Hôm qua vừa mới bắt đầu thu dọn hành lý thì bị gián đoạn, việc đó lại hóa ra thuận lợi cho Bùi Oanh. Những món trang sức quý giá đều được gói trong một túi vải nhỏ mang theo. Còn về quần áo và một số vật dụng hàng ngày, nàng chẳng mang theo thứ gì cả.

Lén lút rời đi với một cái túi lớn quá nổi bật, chỉ cần có trang sức để bán lấy tiền là đủ rồi.

Buổi sáng bận rộn với việc an táng, giữa chừng, Bùi Oanh kiếm cớ để đuổi Thủy Tô đi, Trần Nguyên không chút nghi ngờ.

Khi mấy người lính U Châu lấp đất lên hố đã chôn quan tài, trong lòng Bùi Oanh dâng lên một nỗi buồn khó tả. Bùi phu nhân (ý là nguyên chủ Bùi Oanh) vừa mới mất, không lâu sau, trượng phu của nàng cũng qua đời. Đáng tiếc không thể cùng chôn chung một mộ.

Thủy Tô trở về trước bữa trưa, sau khi mấy người đã dùng bữa ở quán ăn, Bùi Oanh lại quay trở lại con phố.

Đi được một đoạn, Bùi Oanh quay lại nói với Trần Nguyên: “Trần giáo úy, ta cùng nữ nhi đến tiệm lụa phía trước để mua vài bộ quần áo giản dị cho tang lễ, có thể tốn khá nhiều thời gian, các ngươi không cần phải theo, cứ đến quán ăn đối diện tiệm lụa mà nghỉ ngơi, xong việc ta sẽ đến tìm.”

Trần Nguyên nghe vậy, nhìn về phía tiệm lụa không xa, nơi đó người qua lại tấp nập, đa phần là nữ nhân ra vào. Bọn họ không phải là thân quyến, đi vào cùng cũng không tiện, nên đành gật đầu.

Nhìn Bùi Oanh và người hầu bước vào tiệm lụa, Trần Nguyên mới cùng ba người lính U Châu ngồi xuống quán ăn đối diện, chỉ ngồi ở cửa để khi Bùi Oanh ra là nhìn thấy ngay.

Bên kia.

Ba người vừa vào tiệm lụa liền chia ra, Bùi Oanh cùng Mạnh Linh Nhi xem quần áo, Thủy Tô bước đến trò chuyện với chưởng quầy. Chưởng quầy buổi sáng đã gặp Thủy Tô, đương nhiên nhận ra, vui vẻ đưa gói đồ qua, sau đó thu năm đồng tiền.

Lúc này, Thủy Tô nói: “Chưởng quầy, hôm nay cửa sau có mở không? Ta muốn mượn dùng.”

Vừa làm xong một món hời, chưởng quầy dĩ nhiên dễ nói chuyện, liền đáp: “Mở, mở, chỉ là cửa sau thôi mà, nếu chưa mở cũng có thể mở.”

Thủy Tô cảm tạ chưởng quầy, liền đi ra từ cửa sau. Bùi Oanh và Mạnh Linh Nhi giả vờ xem thêm một lúc rồi cũng theo ra cửa sau.

Tiệm lụa Hưng Long nằm giữa trung tâm chợ, cửa sau mở ra không phải là nơi hoang vu, chỉ cần quẹo vào con ngõ nhỏ là lại đến chợ khác.

Nhưng Bùi Oanh không vội vàng ra ngoài, nàng lấy từ gói đồ ra một cây bút than, vẽ vài nét lên mặt ba người, rồi lấy thêm ít bụi than thoa lên: “Đi thôi, trước tiên đến chỗ của Lý hàng rong.”

Cửa tiệm của Lý hàng rong quy mô nhỏ, lợi nhuận không nhiều, mua ngựa thì không nổi. Chuyến đi này dùng hai con lừa kéo xe, ngồi xe lừa mà đi về phía nam.

Ngoài Bùi Oanh và hai người, còn có ba người của Lý hàng rong, mọi người lên xe lừa khởi hành.

Trần Nguyên ở quán ăn đối diện tiệm lụa chờ suốt nửa canh giờ, nhìn những người trước đó vào tiệm lụa đã ra đến ba lượt, mà vẫn chưa thấy bóng dáng Bùi Oanh, không khỏi cau mày.

Binh lính bên cạnh bắt đầu trò chuyện: “Nữ nhân mua quần áo đều mất nhiều thời gian như vậy sao?”

“Không biết, ta chưa lấy vợ.”

“Theo ta thấy, quần áo đơn giản đều giống nhau, hoa văn trên đó cũng không khác mấy… Giáo úy?” Người lính nhìn Trần Nguyên đột nhiên đứng dậy, ngạc nhiên hỏi.

Trần Nguyên không nói gì, bước nhanh về phía tiệm lụa.

Chưởng quầy tiệm lụa Hưng Long nhìn thấy một người đàn ông cao lớn bước vào, ánh mắt sắc bén, bên hông mang đao, liên tưởng đến những biến động gần đây ở huyện Bắc Xuyên, liền cung kính cúi chào: “Đại nhân, ngài muốn mua loại y phục nào? Không phải ta tự khen, nhưng trong cả huyện Bắc Xuyên này, tiệm của ta có nhiều kiểu dáng nhất, nếu ngài không hài lòng, chúng ta có thể sửa theo ý ngài.”

Trần Nguyên không để ý, nhanh chóng lướt mắt tìm kiếm quanh tiệm. Tiệm lụa này có hai tầng, trừ vài gian phòng nhỏ đang có người dùng, hắn đã tìm hết cả hai tầng.

Nhưng điều khiến lòng Trần Nguyên chùng xuống chính là, tìm khắp nơi, hắn vẫn không thấy ba chủ tớ Bùi Oanh và người hầu.

Ba chủ tớ ấy, đã biến mất.

Trần Nguyên hỏi chưởng quầy: “Nửa canh giờ trước, có hai nữ nhân đội mũ sa vào đây, ngươi có nhớ không?”



Chưởng quầy khó xử. Tiệm lụa Hưng Long đa phần là nữ nhân ra vào, và nhiều người trong số đó đội mũ sa, vị đại nhân này hỏi thế, làm sao bà biết cụ thể là hai người nào.

Thấy chưởng quầy lúng túng, Trần Nguyên nhanh chóng đổi cách hỏi: “Có ai từng hỏi ngươi xem tiệm này có cửa sau không?”

Lần này, chưởng quầy gật đầu: “Có, một tiểu nàng nương có hỏi qua.”

Không dám giấu diếm, chưởng quầy kể lại mọi việc như đổ đậu ra khỏi bao: “Sáng sớm, có một tiểu nàng nương mặc áo xanh đến hỏi ta xem tiệm có cửa sau không, ta nói có, rồi nàng nhờ ta giữ giúp một gói đồ nhỏ, đưa trước năm đồng, sau đó đến trưa thì lấy. Ta thấy không có gì lớn nên đồng ý, nàng đến lấy đúng hẹn, còn hỏi hôm nay cửa sau có mở không...”

Lòng Trần Nguyên nhảy lên.

Giờ Thìn, giờ Ngọ, nữ tử mặc áo xanh.

Trần Nguyên mô tả lại dáng vẻ của Thủy Tô, thấy chưởng quầy liên tục gật đầu, một trái tim lập tức chìm xuống đáy vực.

Sự việc đã trở nên rắc rối.

Tại phủ huyện lệnh.

Hoắc Đình Sơn nhìn Hùng Mậu đang đứng dưới, Hùng Mậu, một võ tướng cao lớn, trên chiến trường bị c.h.é.m vài đao vẫn không đổi sắc, lúc này lại bị nhìn đến mức mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa.

Trong lòng Hùng Mậu kêu khổ.

Hắn đã nói gì nào, nhiệm vụ này vốn dĩ không dễ tiếp nhận, điều tra không ra điều gì. Bùi phu nhân thì ru rú trong nhà, gia chủ Mạnh gia cũng gần như c.h.ế.t sạch, hắn đã dẫn người đi dò hỏi khắp xóm giềng Mạnh gia, thậm chí lôi ra hai tên nô tỳ đào tẩu, nhưng dù là bọn nô tỳ hay hàng xóm, ấn tượng về Bùi phu nhân đều giống nhau.

Bùi phu nhân sau khi gả vào Mạnh gia, giống như nhiều phụ nhân khác, phục vụ trưởng bối nhà chồng, chăm lo gia đình, từ khi nhà họ Bùi dời đi vì kế sinh nhai, nàng không về lại nhà mẫu thân đẻ.

Thâm cư biệt xuất cũng chỉ như vậy.

Ngoại trừ dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn của nàng, Bùi phu nhân thực ra rất bình thường.

Hùng tài đại lược, tài hoa hơn người?

Dù sao hắn cũng chưa điều tra ra được điều đó.

Ồ, phải rồi, nghe nói Bùi phu nhân có tài thêu thùa, nữ công tinh xảo.

Trong sảnh không ai nói gì, không khí đè nặng, Hùng Mậu chỉ cảm thấy trên lưng như có ngọn núi lớn đang đè xuống, ép hắn gần như không thở nổi. Hắn âm thầm cầu khẩn, ai đó mau đến đây đi, bất cứ ai cũng được, cứu hắn ra khỏi nước sôi lửa bỏng này. Hắn thà bị kéo ra ngoài đánh hai mươi quân trượng, còn hơn là bị treo lơ lửng như bây giờ.

Hoắc Đình Sơn ngồi ở trên, đôi mày anh tuấn hơi nhíu lại.

“Cũng không điều tra ra được? Kỳ lạ thật.”

Có một khoảnh khắc ngắn ngủi, Hoắc Đình Sơn không khỏi tự hỏi, lẽ nào thực sự là tiên nhân báo mộng?

Nhưng ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong giây lát, ngay lập tức bị Hoắc Đình Sơn phủ nhận. Bùi phu nhân có bí mật, và bí mật này, về sau hắn sẽ biết rõ.

Bên ngoài có người vội vàng bước vào, Hoắc Đình Sơn vừa ngẩng đầu lên thì thấy Trần Nguyên quỳ xuống giữa sảnh: “Đại tướng quân, thuộc hạ vô năng, nhất thời không giữ được người, để Bùi phu nhân trốn thoát.”

Hoắc Đình Sơn lập tức đứng dậy, bóng dáng hắn nhanh chóng rời đi.

Nhìn theo bóng lưng xa dần của Hoắc Đình Sơn, Hùng Mậu há hốc miệng kinh ngạc.

Bồ tát hiển linh rồi sao?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play