“Nợ em một bữa lâu rồi, cuối cùng hôm nay cũng trả được.”

Nếu không phải Nhậm Vĩnh Hiên chủ động hẹn, có lẽ Khương Thành đã quên béng chuyện này. Thực ra bữa cơm này Nhậm Vĩnh Hiên vốn dĩ phải mời cậu vài tháng trước, nhưng do Thường Trạch bất ngờ ghé thăm nên gián đoạn đến tận bây giờ mới có cơ hội bổ sung.

“Đúng rồi, dạo này em với Thường Trạch thế nào?”

“Vẫn ổn ạ, em cảm giác từ sau chuyến đi Nhật Bản lần trước hình như anh ấy đã trở nên hào phóng hơn nhiều.”

Nhậm Vĩnh Hiên bỗng bật cười, cất tiếng: “Cũng tùy người thôi.”

“Hả? Gì ạ?” Khương Thành mải ăn nên không nghe rõ lời anh vừa nói.

Nhậm Vĩnh Hiên không nói rõ, chỉ bảo cậu tự cảm nhận: “Dù sao sau này em cũng sẽ hiểu.”

“À phải rồi, anh Hiên, nếu em chuyển nhượng thì phải đền bù hợp đồng bao nhiêu?” Khương Thành hỏi.

“500.000.”

Số tiền chênh lệch khá nhiều so với dự đoán ban đầu của cậu, Khương Thành ngạc nhiên: “Má nó, nhiều như vậy sao?!”

Nhậm Vĩnh Hiên ngồi đối diện bình tĩnh nói: “Cũng tạm, con số đó vẫn nằm trong khả năng của anh.”

Anh không muốn đề cập quá nhiều về chuyện tiền đền bù nữa, tiếp tục hỏi Khương Thành: “Lát nữa ăn xong lên phòng làm việc ngồi chút không? Anh sẽ cho em xem bản hợp đồng mới soạn thảo.”

“Được ạ.”

Mục đích Nhậm Vĩnh Hiên mời Khương Thành qua phòng làm việc có hai điều. Ngoài chuyện thương thảo hợp đồng, anh còn định thông báo tin tức đến fan của mình.

Vừa lên sóng, lượng người xem ngay lập tức vượt 10.000.

【Chiếc sừng cao cao trên đầu】: Sao tự nhiên lại livestream vậy?!

【Nụ cười ngày càng trở nên biến thái】: Không phải nói hôm nay nghỉ ngơi sao?

【Đài phun nước tự động】: Wow! Đào Đào cũng có mặt!





“Các anh em, hôm nay tôi định nghỉ phép một buổi, bất ngờ livestream là vì có chuyện muốn thông báo với mọi người.”

【Khuôn mặt mất liêm sỉ của cưng đáng yêu ghê】: Ông với Đào Đào bên nhau rồi à?

【Chỉ donate cho Đào Đào】: Ông với Đào Đào bên nhau rồi à?

【Anh Hiên dài 18cm lại còn bền nữa】: Ông với Đào Đào bên nhau rồi à?





“Con koo, bảo bọn mi là đám em trai thối quả không sai!” Nhậm Vĩnh Hiên vừa cười vừa mắng.

【Không hợp ý lập tức mở miệng chửi】: Ban nãy còn gọi anh em dạt dào tình cảm, quay đi quay lại đã thành đám em trai thối, haha

【Như Lai sờ một cái】: Nhậm Vĩnh Hiên, coi như tôi nhìn thấu bộ mặt thật của ông rồi

【Si mê Z cup】: Nhậm Vĩnh Hiên, má nó, ông lại làm gì rồi phải không?





“Được rồi được rồi, mọi người dừng lại nghe tôi nói đây.” Sau khi đùa cợt xong, Nhậm Vĩnh Hiên bắt đầu nói vào chuyện chính: “Sau khi được sự cho phép của Đào Đào và Hải Phủ, tôi quyết định ký hợp đồng với Đào Đào về làm việc cho Thiên Hạ Media.”

【Thương nhân tinh ranh biển mặn Aral】: Má ơi! Thật hay đùa đấy???

【Chủ động nhắn tin riêng đều là lừa đảo】: Đào Đào chọn Thiên Hạ Media là chuẩn rồi! Chắc chắn anh Hiên không làm em thất vọng đâu!

【Còn lâu tao mới nạp tiền】: Chúc mừng Đào Đào trước nhé.

【Heo lười cố gắng trở mình】: Vậy là anh Hiên trở thành ông chủ mới của Đào Đào hả?

【Tôi là 17.2 của Đào Đào】: Khi nào Đào Đào sang vậy?





“Mọi người trước nghe tôi nói hết đã, hiện thủ tục chuyển nhượng vẫn đang xử lý, quản lý hai bên công ty và nền tảng livestream đều phải làm theo quy trình, nhưng muộn nhất cuối tháng này sẽ xong. Tài khoản livestream trước đây của Đào Đào là do Hải Phủ tạo, vậy nên nếu em ấy rời khỏi Hải Phủ thì không thể dùng phòng livestream cũ nữa. Bên tôi sẽ làm thủ tục mở tài khoản mới cho em ấy, số phòng livestream mới tôi sẽ công bố cho mọi người trước ngày em ấy chính thức lên sóng.”

Những thông tin Nhậm Vĩnh Hiên đưa ra hơi lớn, khiến fan chưa kịp tiêu hóa, anh lại tiếp tục hé lộ thêm: “Còn một việc nữa tôi muốn nói ở đây, về sau Đào Đào sang Thiên Hạ Media sẽ không còn livestream ở khu beauty nữa, đến lúc đó em ấy sẽ trở thành streamer ngoài trời đầu tiên của công ty tôi. Tôi biết bây giờ mọi người đều đang bất ngờ, nhưng việc chuyển từ khu beauty sang khu ngoài trời là ý nguyện của Đào Đào.”

【Được Thiên Hạ, giữ chặt súng】: Đù má? Tôi không nghe nhầm đấy chứ??

【Lịch sự nhã nhặn biến thái】: Gì cơ? Đào Đào thật sự chuyển sang khu ngoài trời á???

【Add wechat, xem tôi dùng cúc hoa mở nắp chai】: Vậy Đào Đào sẽ không cosplay nữ nữa à?





Phản ứng phấn khích của khán giả giống hệt như trong dự đoán, tuy nhiên hai người trước ống kính tạm thời không để ý đến những dòng bình luận lướt đầy màn hình.

“Đào Đào.” Nhậm Vĩnh Hiên quay sang, nghiêm túc nói với Khương Thành: “Làm ngoài trời rất vất vả, khác hẳn với khu beauty, em phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Khương Thành gật đầu, ánh mắt và giọng điệu đầy kiên định: “Em biết làm ngoài trời không dễ, từ lâu em đã theo dõi các buổi livestream ngoài trời. Thực ra, việc chuyển hướng này không phải là quyết định bốc đồng mà em đã hướng tới nó từ lâu lắm rồi.”

“Nhưng vì nhiều yếu tố khách quan hạn chế, em không có cơ hội thực hiện.”

“Kể từ khi anh gọi điện hỏi về việc chuyển nhượng em đã suy nghĩ rất nhiều.”

“Nói thế nào đây? Cả đời con người chỉ có mấy chục năm, cái gì cũng phải thử một lần, nhân lúc còn trẻ em muốn bỏ ra một chút tinh thần mạo hiểm. Thay vì cứ được chăng hay chớ ở khu beaty, chẳng bằng ra ngoài làm việc gì có ý nghĩa với em hơn. Dù cuối cùng có thành công hay không em cũng sẽ cố gắng hết sức để làm tốt.”

Nhậm Vĩnh Hiên cười: “Em giác ngộ được như vậy thì tốt rồi.”

Khán giả trong livestream lại bắt đầu trêu chọc cậu.

【Tinh chất chanh tu tâm dưỡng tính】:Đào Đào chuyển sang làm ngoài trời rồi, khi đó còn ai xem ông nữa đây?

【Ban ngày gọi anh, ban đêm anh gọi】:Đúng thế, tụi tôi sẽ chuyển hết sang xem Đào Đào [tạm biệt]

【Được Thiên Hạ, giữ vững súng 】:Anh em, chuẩn bị chuyển địa bàn thôi [mỉm cười]

【Hằng đêm tuốt súng chọc hoa cúc】:Ông cứ xem đến lúc đó bọn tui bỏ được ông không là biết liền.





“Mọi người đừng thế chứ!” Mặc dù biết khán giả chỉ đang nói đùa, song Khương Thành vẫn cảm thấy ấm lòng, vội vàng giải thích: “Cảm ơn mọi người, nếu có thể, tôi thực sự mong được dựa vào chính mình tích lũy từng bước, chứ không phải dựa vào fan và sức ảnh hưởng của anh Hiên.”

“Em không cần phải lo lắng điều đó.” Nhậm Vĩnh Hiên chẳng mảy may bận tâm, chỉ vào phòng livestream trước mặt, cười nói: “Em đeo biển hiệu của Thiên Hạ Media thì tức là đã đại biểu cho công ty nhà mình rồi. Anh để đây câu này, nếu một ngày nào đó em kéo được hết fan anh đi anh cũng chẳng sợ, nếu em làm được điều đó thì chứng tỏ em có khả năng và tài năng. Anh không sợ sau này em nổi hơn anh, mà nếu thế thật thì đó là niềm tự hào của người làm sếp như anh!”

Khương Thành vẫn còn phải chậm rãi tìm tòi rất nhiều điều trên con đường sau này. Nghĩ lại từ khi quen Nhậm Vĩnh Hiên cho đến giờ, không biết cậu đã được anh quan tâm giúp đỡ bao nhiêu lần, là một người đàn ông, cậu không quá giỏi biểu đạt cảm xúc chi tiết, ngàn lời muốn nói vọt tới bên miệng nhưng cuối cùng chỉ gói gọn lại thành một câu đơn giản, chứa chan sự cảm kích: “Cảm ơn!”

Khi về đến nhà, tâm trạng Khương Thành rất tốt, vừa bước vào phòng khách vừa hát nghêu ngao.

Thường Trạch ngồi ở quầy bar uống rượu, nghe thấy tiếng hát lạc nhịp thì thắc mắc liếc cậu một cái.

Không đợi hắn lên tiếng hỏi, Khương Thành đã chủ động bước tới, đặt túi cua to lên bàn cười hớn hở nói: “Anh Gà, mời anh ăn cua!”

“Sao vui thế? Có chuyện vui gì à?”

Khương Thành cười rạng rỡ: “Anh đoán thử xem?”

Thường Trạch không cần nghĩ ngợi: “Nhặt được tiền hả?”

“Sao cái đầu anh lúc nào cũng nghĩ đến tiền vậy!” Khương Thành không buồn để hắn đoán nữa, tiết lộ thẳng luôn: “Tôi đã chấm dứt hợp đồng với công ty cũ rồi, sắp tới sẽ làm livestream bên anh Hiên!”

“Ồ? Vậy à? Chúc mừng cậu.” Thường Trạch rót một ly whisky mới bỏ thêm đá, đưa cho Khương Thành.

Cầm lấy ly rượu, hai người chạm cốc uống cạn. Khương Thành ngồi xuống chiếc ghế cao bên cạnh, hai tay chống cằm, nghiêng đầu về phía Thường Trạch, nói tiếp: “Hôm nay tôi và anh Hiên ra ngoài ăn, sau đó anh ấy nói với tôi rất nhiều. Chờ đến khi ký hợp đồng với anh ấy xong, tôi định chuyển sang làm livestream ngoài trời.”

“Nghe lão Hiên nói làm ngoài trời rất vất vả, livestream một hai ngày còn đỡ, nhưng lâu dài cậu có chịu được không?”

“Không thử sao làm biết không được? Như anh nói đấy, tuổi trẻ phải có chút tinh thần mạo hiểm. Thực ra điều tôi lo nhất không phải là mình không chịu nổi, mà là sau khi chuyển hướng tôi làm không tốt như trước, fan không ủng hộ.” Giữa hàng lông mày của cậu nhiều hơn một chút sầu lo.

“Cậu muốn nghe thử ý kiến của ngài Xương không?” Thường Trạch xoay người, ngước mắt nhìn người trước mặt.

Khương Thành đón lấy ánh mắt hắn, chớp nhẹ hai cái.

“Với tư cách là một trong những fan của cậu, ngài Xương tỏ vẻ thứ hắn muốn xem chỉ là người tên ‘Momo-chan’, không quan trọng cậu livestream ở khu nào. Dù cậu chuyển sang khu ngoài trời, khu ẩm thực, khu dance hay bất kỳ khu nào khác thì cũng chẳng có gì khác nhau.”

“Nếu Momo-chan càng ngày càng tệ thì sao? Khi đó phải làm thế nào?”

“Còn làm sao nữa?” Thường Trạch khẽ cười, dứt khoát nói với Khương Thành: “Thì hắn vẫn sẽ lựa chọn ở lại xem Momo thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play