Mấy ngày livestream ngoài trời tiếp theo, điều Khương Thành cảm nhận nhiều nhất chính là mệt chết đi được.

Livestream ngoài trời khác hẳn với việc livestream trong nhà mà cậu đã quen, yêu cầu của khán giả về chất lượng cũng cao hơn nhiều so với khu beauty.

Mấy ngày ở Nhật Bản, mỗi ngày bọn họ đều ra khỏi cửa từ sáng, cầm máy quay livestream suốt đường đi, mãi cho đến tối mới về khách sạn. Kiểu livestream ngoài trời gần cả ngày như thế khiến Khương Thành cảm thấy hơi kiệt sức.

Kỳ nghỉ Quốc khánh sắp kết thúc, tính đến hôm nay, sức khoẻ của Nhậm Vĩnh Hiên đã hồi phục khoảng tám, chín phần. Anh tính để cho Khương Thành một chút thời gian riêng tư, tối nay không bắt cậu livestream nữa, còn mình sẽ ngồi trong khách sạn trò chuyện cùng nhóm khán giả đã không gặp nhau vài ngày, tâm sự chút chuyện gần đây.

Hiếm khi có dịp ra ngoài du lịch, trước khi trở về, Khương Thành muốn mua ít quà lưu niệm cho bạn bè và gia đình Thường Trạch. Mấy ngày trước bận bịu livestream, tranh thủ tối nay có thời gian rảnh, cậu đi loanh quanh trên đường, tiến vào cửa hàng xung quanh xem thử.

Lúc này đang chạng vạng tối, mọi người hoặc đã về nhà ăn tối, hoặc đang trên đường tan làm. Khương Thành mở ứng dụng bản đồ dẫn đường, một mình dạo bước giữa dòng người qua lại đông đúc, đi vào một cửa hàng mỹ phẩm mua đồ.

Thời điểm thanh toán, cậu đặt giỏ hàng lên chỗ nhân viên thu ngân, nhân viên thu ngân vừa dùng tay ra hiệu vừa nói một tràng dài bằng tiếng Nhật bằng tốc độ nhanh như gió.

Khương Thành không hiểu đối phương nói gì, tính lấy điện thoại ra dùng phần mềm dịch thuật để giao tiếp, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ sau.

“Nhân viên bán hàng bảo, nếu cậu mua thêm một hộp nữa của hai loại mặt nạ này thì sẽ được giảm 20%, như vậy tiết kiệm hơn.”

Khương Thành quay đầu, khẽ ngẩn người: “Sao anh cũng ở đây vậy?”

Thường Trạch giơ giỏ đồ trong tay lên cho cậu xem: “Chị tôi nhờ mua mỹ phẩm.”

Sau khi ra khỏi cửa hàng, Thường Trạch dường như không có ý định tách ra, tiếp tục sánh vai đi cùng Khương Thành.

Khương Thành không biết nói gì, đành hỏi: “Hạo Hạo đâu?”

“Đang chơi ở trong khách sạn, lão Hiên trông giúp tôi rồi.”

“Ồ.” Sau khi im lặng đi được một hồi, Khương Thành lại hỏi: “Anh tính đi đâu?”

“Không có chỗ nào để đi cả.” Nói rồi, Thường Trạch quay lại hỏi cậu: “Cậu ăn tối chưa?”

“Chưa, tôi đang định tìm chỗ ăn.”

“Ở đây có một quán ăn gia đình, món cơm hải sản cơm ở đó ngon lắm. Hồi còn đi học tôi hay ghé qua, muốn nếm thử không?”

Nói thật Khương Thành không muốn đi ăn riêng cùng Thường Trạch lắm, dù sao sau khi vạch trần, cậu và Thường Trạch vẫn còn ở trong giai đoạn ngượng ngùng chưa vượt qua được. Nhưng đứng trước đồ ăn ngon, cậu lại có chút động lòng.

Khương Thành cố ý đùa nói: “Anh mời tôi nhé?”

“Mời thì mời, vậy đi không?”

“Đi.” Mặc kệ ngượng ngùng hay không ngượng ngùng, bủn xỉn đổi tính mời khách mà không đi thì không phải là người.

Phần lớn hiểu biết của Khương Thành về Thường Trạch đến từ chính những thông tin Thường Trạch cung cấp.

Theo những gì cậu biết, Thường Trạch từng học đại học ở Tokyo. Cũng chính vì vậy, lần đi Tokyo du lịch lần này Thường Trạch trở thành “máy phiên dịch” suốt hành trình. Khương Thành và Hạo Hạo chỉ việc đi theo sau hắn, suốt quá trình livestream, nhờ Thường Trạch dẫn đường, bọn họ đã đến được nhiều nơi hay ho mà các hướng dẫn viên du lịch thường không đề cập đến.

Khương Thành không khỏi có chút tò mò, nhân dịp ra ngoài lần này, cậu hỏi Thường Trạch: “Ban đầu sao anh lại chọn du học Nhật Bản?”

“Có lẽ là do một loại tình cảm nào đó.”

Sự tò mò của Khương Thành ngày càng lớn: “Tình cảm gì?”

Thường Trạch không giấu giếm, đáp: “Hồi đó bố mẹ tôi quen nhau khi học đại học ở Tokyo.”

“Hồi nhỏ, mẹ tôi thường kể tôi nghe những chuyện xảy ra giữa bà và bố tôi ở Tokyo, lâu dần, tôi bắt đầu khao khát được đến đây.

“Sau này bố mẹ tôi đều qua đời vì tai nạn. Đến khi tôi trưởng thành, việc đi học ở Tokyo cũng trở thành một cách để tôi tưởng nhớ họ.

“Ngoài ra tôi cũng hy vọng có thể tìm được một mối tình giống như của bố mẹ tôi.”

Khương Thành hóng hớt, tiếp tục hỏi: “Thế anh đã tìm được chưa?”

Thường Trạch nhún vai, bình thản đáp: “Từng có lúc tôi thực sự tưởng rằng mình đã tìm thấy, nhưng sau đó, chúng tôi phát hiện có quá nhiều khía cạnh không hợp nhau, mọi chuyện cứ thế trôi qua.”

Sau khi dừng lại một lúc, hắn bổ sung: “Giờ nghĩ lại, tôi cũng không còn nhớ rõ mối tình đó nữa, có lẽ tôi vốn không thích người ấy nhiều như tôi tưởng.”

Khương Thành hé miệng tính nói gì đó, nhưng bất ngờ bị tiếng hét chói tai của một nhóm con gái bên cạnh cắt ngang dòng suy nghĩ.

Nhìn theo hướng tiếng hét, vài cô gái mặc trang phục cosplay đang tụ tập quanh một máy gắp thú ven đường, một cô gái trong đó có lẽ vừa gắp được con thú bông mình thích, phấn khích đến mức vừa hét vừa nhảy cẫng lên.

Đợi nhóm mấy cô gái rời đi, Khương Thành không kìm được mà chạy đến nhìn con thú trong máy, tiện tay rút điện thoại ra chụp một tấm đăng lên vòng bạn bè, rồi gọi Thường Trạch lại gần.

Cậu chỉ vào một con chim cánh cụt cool ngầu bên trong máy, nói với Thường Trạch: “Hạo Hạo rất thích con chim cánh cụt này.”

Thường Trạch bước đến bên cậu, thò cổ nhìn vào trong máy, ánh mắt rời khỏi con chim cánh cụt ngầu lòi đen thui, dừng lại trên con Cinnamoroll mặc váy hầu gái bên cạnh.

Hắn có phần hứng thú, chỉ vào con Cinnamoroll, nói với Khương Thành: “Con này trông giống cậu ghê.”

“Giống chỗ nào?!”

“Thần thái.”

“…”

“Lâu rồi tôi chưa đụng tới thứ này.” Thường Trạch hăm hở bẻ khớp ngón tay, chính thức bắt đầu.

“Anh có làm được không đấy?” Khương Thành  đứng bên cạnh, ném cho hắn một ánh mắt hoài nghi.

“Suỵt, đừng quấy rầy, ảnh hưởng đến sự tập trung của tôi.”

Khương Thành chỉ đành im lặng, đứng đầu bên kia máy gắp thú quan sát Thường Trạch chơi.

Hắn nhắm mục tiêu vào con chim cánh cụt ngầu lòi gần cửa ra nhất, cái gắp mở ra, rơi xuống đúng chỗ con gấu không lệch tí nào, kẹp con thú bông, gắp nó lên ngay lần đầu.

Thường Trạch cúi người, nhặt con chim cánh cụt ngầu lòi từ chỗ lấy quà, tung hứng vài lần, cười đắc ý hỏi: “Thấy sao, giỏi không?”

“Có khi chỉ ăn may thôi.”

“Được, để anh biểu diễn cho chú xem tuyệt kỹ của anh đây lần nữa.”

Thường Trạch nhét thêm tiền xu, tay nắm cần điều khiển, mắt nhìn chằm chằm vào vị trí di chuyển của cái gắp, dùng ánh mắt ước lượng độ lệch giữa cái gắp và thú bông khi rơi xuống.

Sau khi xác nhận xong, cái gắp từ từ mở ra, rơi xuống chính xác, kẹp chặt con Cinnamoroll mặc váy hầu gái rồi kéo nó lên, từ từ di chuyển về phía cửa ra, tiếp tục hoàn thành thử thách một cách suôn sẻ.

Sau khi gắp được con Cinnamoroll, Thường Trạch nhét nó vào tay Khương Thành: “Cái này tặng cậu.”

Nếu không nhầm, có lẽ đây lần đầu tên keo kiệt này tặng quà cho cậu.

Hôm nay là ngày gì đây? Tên keo kiệt chẳng những mời ăn mà còn tặng quà, Khương Thành không biết có nên hỏi không, nhưng cuối cùng cậu vẫn dẹp ý định ấy.

Cậu cúi đầu nhìn con Cinnamoroll mềm mại trong tay, cầm đôi tai dài của nó, bóp nhẹ vài cái, khóe miệng bất giác cong lên.

“Anh thường chơi gắp thú lắm sao?”

Thường Trạch hồi tưởng: “Hồi bé gần nhà có mấy cái máy gắp thú trong siêu thị, một lần gắp tốn một đồng, tôi rất thích qua đó chơi sau giờ học, mỗi lần gắp tầm 10 đồng, thường gắp được hai ba con.”

“Sau này kỹ năng thành thục rồi, có thể gắp được bốn năm con, khi số lượng nhiều, tôi đem gấu đến trường bán lại cho mấy đứa bạn, kiếm được chút tiền tiêu vặt.”

Tên keo kiệt này đúng là không thiếu ý tưởng kiếm tiền, Khương Thành âm thầm gắn cho hắn một chữ “phục” to đùng trong lòng.

“Chắc ông chủ chỗ máy gắp kia bị anh gắp đến phá sản rồi nhỉ.”

“Không đến mức đó, nhưng sau này tôi đến nhiều quá, nhân viên siêu thị quen mặt tôi rồi, để ngăn tôi gắp sạch thú của họ, bọn họ chỉnh lỏng cái gắp, từ đó cho dù kỹ năng tôi có tốt đến đâu cũng khó mà gắp trúng, xác suất thành công khoảng 1/10, mất sạch hứng thú, không đáng để chơi tiếp nữa.”

Khương Thành  không nhịn được mà bật cười: “Vậy nên anh không tới chơi nữa hả?”

“Ừ, tôi chuyển sang chỗ khác gắp tiếp.”

“…”

Suy cho cùng, sở dĩ tên keo kiệt này rèn luyện được kỹ năng gắp thần sầu là vì động lực kiếm lợi đằng sau.

Giỏi thật.

Hai người vừa đi vừa nói, Khương Thành ôm con Cinnamoroll trong lòng, đột nhiên thốt lên: “Hình như con trai cầm cái này đi trên phố hơi kỳ.”

“Kỳ cái gì đâu, đáng yêu mà.” Thường Trạch không hề để tâm, rút điện thoại ra khỏi túi: “Để tôi chụp cho cậu một tấm.”

Sau khi chụp xong cho Khương Thành, Thường Trạch chuyển sang chế độ selfie, đứng sát bên cạnh cậu, giơ điện thoại lên cao.

Để che giấu lòng riêng nào đó, hắn ho khan một tiếng, cố ý giải thích: “Chụp để đăng lên mạng, cho ông nội tôi và mọi người xem.”

Khương Thành gật đầu, chạm nhẹ vào mũi, phụ họa: “Ừm.”

Trước ống kính, Khương Thành ôm con Cinnamoroll trắng, Thường Trạch cầm con chim cánh cụt đen, cả hai không hẹn mà cùng cười tít mắt. Nói là diễn kịch, nhưng chẳng hiểu sao nụ cười trên khuôn mặt họ lại rất tự nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play