Chạy trốn mà lại đụng phải mặt nhau, may mà chỗ ngồi trên khoang máy bay không trùng, may mà hai người ngồi cách khá xa, nếu không Khương Thành thật sự không biết giấu mặt vào đâu.
Trên đường về, Khương Thành luôn đứng ngồi không yên, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, cuối cùng cũng đợi được đến lúc máy bay hạ cánh. Cậu không nghĩ nhiều, nhanh chóng rời khỏi khoang máy bay đi lấy hành lý, nhưng đột nhiên khuỷu tay bị ai đó từ phía sau kéo lại…
Mang theo cảm giác bất an, Khương Thành khó khăn quay đầu, lúc này Thường Trạch đang nhìn cậu với vẻ mặt lạnh như tiền, nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói trầm trầm: “Cùng về đi.”
Trên suốt quãng đường, cả hai người ngồi ở ghế sau đều im lặng không nói năng gì.
Tài xế vừa lái xe vừa bật điện thoại phát livestream, vì lo lắng ảnh hưởng đến việc lái xe nên chuyển sang chế độ phát trong nền.
Một cô nàng ở khu nhảy vừa thua PK, phải chịu trừng phạt, bắt đầu nhảy một điệu nhảy nóng bỏng. Nhạc tiệc tùng sôi động tràn ngập trong xe, dù không nhìn thấy màn hình livestream cũng có thể tưởng tượng ra những điệu nhảy quyến rũ, gợi cảm của cô gái.
Hai người ngồi ở ghế sau dường như không hẹn mà cùng nhớ lại một việc nào đó trong quá khứ, ngượng ngùng vô cùng, một người quay đầu sang nhìn cửa sổ bên trái, người kia quay đầu sang phải, giả vờ nhìn cảnh vật bên mình.
“Các cậu là khách du lịch hay người địa phương vậy?” Tài xế đang lái xe đột nhiên hỏi.
“Người địa phương.” Thường Trạch và Khương Thành gần như đồng thanh trả lời.
“Ồ, các cậu bay về từ đâu thế?”
“Hàng Châu.” Lại đồng thanh.
“Hai cậu ăn ý thật đấy.”
Hai người không nói thêm gì.
“Hàng Châu tuyệt lắm.” Tài xế nói, rồi còn đọc hai câu thơ cổ: “Sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu, Tây Hồ ca vũ kỷ thì hưu.”
Lần này Thường Trạch và Khương Thành đều không đáp lại.
“Nói thật, hai cậu là bạn hay anh em vậy?”
Không ai trả lời, bầu không khí đột nhiên chìm vào khoảng lặng lặng, tài xế cũng không muốn tự chuốc nhục, ngậm miệng tiếp tục lái xe trong yên lặng.
Cô nàng trong phòng livestream vừa nhảy xong điệu nhảy sexy, kết thúc nối mic, tiếp tục trò chuyện cùng fan.
“Ủa? Sao tự nhiên có một đống người vào đông thế này? Ai đã truyền tin à?” Cô nàng ngạc nhiên.
Sau vài tiếng gọi điện “tút tút”, một streamer kiểm tra phòng đã nối mic với cô nàng.
“Hóa ra là Tiểu Khải, sao anh vẫn còn chưa ngủ?” Nghe giọng điệu của cô, có vẻ hai người đã nói chuyện nhiều lần trước đó.
“Vừa đi ăn đêm với anh Hiền về, giờ mới về đến khách sạn thôi, sao em cũng livestream muộn vậy?”
Cô nàng đùa: “Ban đêm mấy anh xem sex nhiều mà, livestream ban ngày có ai xem đâu.”
Nghe xong, tài xế phá lên cười, Thường Trạch dùng khóe mắt nhìn Khương Thành với ánh mắt đầy ẩn ý. Khương Thành mơ hồ cảm nhận được ánh mắt dò xét đang lượn lờ trên người mình, toàn thân cảm thấy không thoải mái, nhưng cậu vẫn không chịu quay đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm vào cảnh vật vô vị bên ngoài cửa sổ.
Có lẽ fan trong phòng livestream của Tiểu Khải đã hỏi về Momo-chan, Tiểu Khải đột nhiên lên tiếng: “Không có, anh Hiên đi một mình, anh không thấy Momo, thực ra anh cũng rất muốn gặp em ấy, dù sao thì bọn anh cũng là đồng nghiệp cùng công ty, nghe anh Hiên bảo em ấy mặc đồ nam cũng đẹp trai lắm.”
Thường Trạch lại liếc nhìn Khương Thành, Khương Thành lập tức căng cứng người, yết hầu ở cổ nhấp nhô lên xuống, nuốt nước bọt, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu cảm thấy cổ mình sắp hóa đá, vừa mỏi vừa đau, nhưng nhất quyết không chịu quay đầu lại.
Rơi vào đường cùng, cậu đành lặng lẽ lấy tai nghe từ trong ba lô ra, đeo vào, cố gắng dùng việc nghe nhạc để giảm bớt sự bối rối của mình.
Về đến nhà thì trời đã sáng, vừa bước vào cửa, Khương Thành thậm chí không kịp thay giày, vội vàng kéo hành lý đi về phía phòng ngủ. Thường Trạch thấy vậy lập tức đuổi theo, chặn cậu ở trong hành lang.
“Anh làm gì đấy… tôi mệt lắm rồi, muốn về phòng ngủ.”
“Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?”
“Anh muốn nghe gì…”
Thường Trạch móc điện thoại trong túi, mở ảnh chụp màn hình cuộc gọi video đã lưu trong album, giơ lên trước mặt cậu: “Giải thích xem, cái này là sao?”
Khương Thành chỉ vừa liếc nhìn đã bị ảnh chụp dọa cho hết hồn, bị lộ thì cũng đã đành, nhưng sao lại chụp cậu xấu thế, thật đúng là không thể chịu nổi.
“Anh không ngu, có những chuyện chúng ta đều hiểu ngầm mà?” Sự thật rõ ràng trước mắt, Khương Thành cảm thấy không cần thiết phải hỏi thêm gì, không nói ra chẳng phải là để cho cả hai một lối thoát sao?
“Tôi hẹn một người bạn gặp mặt, tại sao khi video kết nối lại xuất hiện hình ảnh của cậu?”
Xem ra hôm nay Thường Trạch nhất quyết phải đòi cho được một lời giải thích rõ ràng mới chịu, đến nước này rồi còn gì phải giả ngu nữa hả?
Khương Thành cũng không định giả vờ, thẳng thắn thừa nhận: “Đúng, tôi chính là Momo-chan. Nếu tôi biết trước ngài Xương chính là anh thì có chết tôi cũng không ra gặp.”
“Chúng ta đều là đàn ông, có gì thì nói thẳng ra luôn. Tôi chính là một trap, luôn livestream trên Ngân Hồ TV. Trước đây tôi không nói với anh là vì cảm thấy chuyện này khá xấu hổ, không muốn để người xung quanh biết. Thật sự nằm mơ tôi cũng không ngờ anh lại vào phòng livestream của tôi, vả lại…”
Cậu dừng lại, hít sâu vài hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục nói: “Còn tặng quà cho tôi nữa…”
“Nói xong chưa? Xong rồi thì đến lượt tôi.” Thường Trạch giơ tay ra trước mặt cậu.
“Làm gì đấy?” Khương Thành không hiểu ý hắn.
Thường Trạch thốt ra hai chữ: “Trả, tiền.”
Khương Thành: “???”
“Trả tiền gì chứ…”
“Còn hỏi trả tiền gì à? Hàng không đúng như quảng cáo! Người tôi muốn gặp là một cô gái tên Momo, kết quả bây giờ lại bảo là đực rựa, đây không phải lừa đảo thì là gì?” Hắn hùng hồn nói.
Khương Thành mất hẳn vẻ bình tĩnh ban đầu, phản bác: “Chứng nhận của tôi trên Ngân Hồ TV chính là ‘Thiên hạ đệ nhất trap’, tôi lừa ai chứ?
“Từ đầu đến cuối là do anh tự nguyện tặng quà cho tôi, tôi đâu ép anh.”
“Lên mạng có rủi ro anh không biết à? Bản thân cổ hủ lạc hậu không hiểu ‘trap’ là gì thì thôi, mắt mười phần mù không nhận ra nam giả nữ lại còn quay sang trách ngược người khác, bắt người ta trả tiền, anh còn là người không đấy?!”
Thường Trạch không muốn đôi co: “Một câu thôi, trả hay không trả?”
“Không trả! Đã vào miệng thì là của tôi, muốn tôi nhả ra thì đừng hòng!”
“Được thôi, không trả thì đến lúc đó tôi sẽ trừ vào tiền trong hợp đồng.”
Điều này thực sự khiến Khương Thành tức điên, cậu lập tức nổi đóa, chỉ vào Thường Trạch lớn tiếng đáp trả: “Trừ đi, có giỏi thì trừ! Anh dám trừ tôi dám vạch trần chuyện anh ép tôi giả vờ kết hôn với ông, cùng lắm thì cá chết lưới rách!”
“Tôi nhịn cái con Gà bủn xỉn nhà anh lâu lắm rồi đấy nhá.”
“Cứ tiếp tục ở với anh kiểu này, khéo ba năm sau tôi sợ còn phải nợ anh ba mươi triệu nữa cơ, chi bằng giờ tôi cứ lấy quà của anh cho thực tế!”
Khương Thành nói xong, đẩy mạnh Thường Trạch ra, kéo vali bước vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Người bên ngoài không đuổi theo, nhưng Khương Thành biết chuyện này chắc chắn chưa kết thúc, đành phải đi đến đâu tính đến đó.
Khi đang ngồi xổm trên sàn phòng xếp quần áo, cậu bỗng nghe thấy tiếng “cạch cạch” từ ổ khóa cửa. Cậu đứng dậy bước đến cửa, vặn vài lần nắm cửa, không có xi nhê…
Mụ nội nó, con Gà kia khóa trái cửa phòng của cậu rồi!
“Đồ keo kiệt kia, anh làm gì vậy? Thả tôi ra! Mau mở cửa!”
“Khi nào cậu đồng ý trả tiền thì khi đó tôi thả cậu ra.”
“Không trả!” Khương Thành kiên quyết không thỏa hiệp: “Có giỏi thì cứ nhốt tôi trong phòng cả đời đi!”
Thường Trạch không đáp lại, Khương Thành nghe thấy tiếng bước chân xa dần, sau đó cửa chính của căn nhà mở ra rồi lại đóng lại.
Lúc trước không giữ chìa khóa dự phòng của phòng mình, giờ đây Khương Thành hối hận vô cùng, cậu bị con con Gà kia nhốt lại bên trong, không thể ra ngoài, tức đến mức gần như phát điên, vừa chửi rủa vừa đạp mạnh vào cửa.
Đột nhiên cậu thấy sau cổ lạnh toát, như có thứ gì chạm vào. Khi cậu quay lại, chỉ thấy một con gián lớn màu nâu đen đang bay phành phạch trong phòng.
Cơn giận đang dâng trào trong lòng Khương Thành bỗng chốc tan biến, cậu hoảng loạn, sắc mặt đầy kinh hãi hét lên: “Có gián! Nó biết bay! Thường Trạch, tôi nguyền rủa anh! Anh mau mở cửa cho ông!!!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT