Cuối cùng Khương Thành cũng lên xe của Thường Trạch. Lúc ăn tối, Thường Trạch nhận được cuộc gọi từ Thường Vũ Hồng, hình như ông cụ có việc cần tìm bọn họ, không nói rõ là việc gì, dù sao ông cũng đã đến trước cửa nhà họ nhưng lại không có chìa khóa để vào.
“Đôi vợ chồng son” vội vàng ăn xong rồi lập tức thanh toán trở về.
Trên đường hai người không nói chuyện, Thường Trạch tập trung lái xe, Khương Thành cúi đầu chơi điện thoại.
Cậu gửi cho Hình Phi một bức ảnh chụp phần đầu của chiếc siêu xe ngoài cửa nhà hàng khi nãy, rồi lại gửi một bức ảnh nội thất xe chụp từ góc nhìn ghế phụ.
【Hình Phi】: Má ơi! LP750-4 SV, lại còn là phiên bản mui trần!!! Mày thấy nó ở đâu vậy?
【Khương Thành】: Lúc nãy tao đi ăn cơm gặp con Gà kia, chiếc xe này là ổng mới nhận về chiều nay.
【Hình Phi】: Đờ mờ! Đờ mờ! Phiên bản mui trần của chiếc siêu xe này có giá gốc lên đến 14,5 triệu tệ! Hiện tại trong nước chỉ có hai chiếc thôi! Chồng mày đúng là tiêu tiền không tiếc tay!!!
Khương Thành không hiểu nhiều về siêu xe, nghe Hình Phi nói vậy cũng cảm thấy có hơi kinh ngạc.
【Khương Thành】: Số lượng ít thế à?
【Hình Phi】: Chứ mày nghĩ sao?
【Hình Phi】: Lúc nghe mày bảo muốn kết hôn với con Gà kia, tao chỉ biết ổng rất giàu, nhưng không ngờ ổng giàu như vậy! Xe này là mua hoàn toàn bằng tiền mặt à?
【Khương Thành】: Nghe ổng nói thì hình như vậy, siêu xe có thể mua trả góp được hả? Tao cũng không rõ nữa.
【Hình Phi】: Mua siêu xe hơn 14 triệu cứ như mua đồ chơi ấy, cái hợp đồng kết hôn trị giá 30 triệu của mày chỉ là muỗi với ổng thôi.
【Hình Phi】: Khương Tiểu Thành, tao thấy mày nên nghiêm túc suy nghĩ về việc phát triển mối quan hệ tình cảm lâu dài với ổng. Nếu mày có thể chinh phục được lão kẹt sỉ, tiền của nhà họ Thường mày muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, thiếu gì 30 triệu ấy?!!
【Khương Thành】: Nhưng vấn đề nằm ở chỗ ổng là trai thẳng.
【Hình Phi】: Mày là Momo-chan giả gái thành thần với hơn 600.000 fan, đệ nhất trap được Ngân Hồ công nhận chính thức chẳng lẽ để trưng? Mày nhìn trên livestream mày sẹc si cỡ nào mà sao ngoài đời mày rụt rè thế?
Khương Thành cũng cảm thấy bất lực, livestream và đời thực làm sao giống nhau được chứ?
【Khương Thành】: Đó là trên mạng thôi, vì hiệu ứng chương trình, ai chẳng phải vì miếng cơm manh áo.
【Hình Phi】: Mày trên mạng dâm như thế lẽ nào ngoài đời lại không thể? Chuyện gì cũng phải thử mới biết có cơ hội không? Một lần không được thì hai lần, cứ làm cho tới khi ổng cong thì thôi.
【Hình Phi】: Đừng quên chúng mày còn có quan hệ ‘vợ chồng’ làm hậu thuẫn. Từ hôm nay trở đi mày có hai năm chín tháng để hành động, lên kế hoạch kỹ càng rồi chủ động tấn công, quyến rũ ổng rồi buộc chặt trái tim ổng lại.
【Khương Thành】: Giàu thì sao chứ, sống chung với một người bủn xỉn như thế tao chịu không nổi.
【Hình Phi】: Bình thường ổng cũng keo kiệt với người nhà à?
【Khương Thành】: Không hẳn, tao thấy mỗi lần ổng mua quà cho ông hoặc cho chị hay cô đều rất hào phóng.
【Hình Phi】: Thì đó, bây giờ mày và ổng chỉ là quan hệ giao dịch, mày là đối tác kinh doanh của ổng chứ đâu phải người ổng thích, tại sao người ta phải rộng rãi với mày? Nhưng nếu trở thành người yêu thật sự thì chưa chắc nhá.
【Khương Thành】: …
【Hình Phi】: Dù sao nghe lời tao nói chỉ chuẩn không cần chỉnh.
Lời của Hình Phi không phải là không có lý. Trong xã hội hiện giờ ai cũng thực dụng, không có tiền thì kém hơn người ta, không có tiền thì khó mà tiến xa.
Không nói đâu xa, chỉ riêng trong giới livestream của họ, thỉnh thoảng Khương Thành lại nghe Hình Phi kể về nữ streamer nào đó được đại gia bao nuôi, đa phần đều là tình nguyện, vì cái gì chứ?
Chẳng phải chỉ vì một chữ — tiền.
Đôi khi Khương Thành cảm thấy mình thật bất hạnh. Cậu vốn là cậu ấm nhà giàu sống an nhàn sung sướng, không ngờ sau này gia cảnh sa sút, cha vào tù, cậu từ đám mây rơi xuống vực thẳm. Nhưng đồng thời cậu cũng rất may mắn, trong lúc dùng đường mạt lộ, cậu tình cờ gặp Thường Vũ Hồng và Thường Trạch rồi “gả” vào nhà họ Thường, từ đó cuộc đời u ám của cậu lại được chiếu sáng.
Thực lòng mà nói, bất kể ngoại hình, vóc dáng, học vấn hay gia cảnh, bất cứ điều kiện nào của Thường Trạch cũng đều vượt xa so với đa số mọi người. Nếu không phải vì cái tính keo kiệt chết người của con Gà kia làm thay đổi cách nhìn của Khương Thành hết lần này đến lần khác, có lẽ Khương Thành đã sớm nảy sinh tình cảm với Thường Trạch rồi.
Hồi tưởng lại cảnh ban nãy trong quán ăn, mình và Thường Trạch đều đồng thời muốn mượn bật lửa từ chỗ nhân viên phục vụ, sau đó đồng thanh gọi món mì Ý sốt thịt và trà sữa lạnh, thậm chí nhân viên phục vụ đặt món cũng khen ngợi hai người ăn ý hợp rơ.
Có lẽ, bọn họ thực sự có khá nhiều điểm tương đồng, chỉ là mình chưa bao giờ thực sự tìm hiểu về đối phương thôi.
Cũng có lẽ Hình Phi nói không sai, cậu nên thử một lần, không nói đến thành công hay thất bại, ít nhất sẽ không mất gì.
Khương Thành quay qua nhìn Thường Trạch, lên tiếng: “Hay là bật nhạc nghe đi?”
Lấy cớ nghe nhạc để tìm hiểu gu âm nhạc của đối phương là bước đầu tiên để cậu hiểu hơn về tên bủn xỉn này.
“Được.” Thường Trạch gật đầu, lấy điện thoại kết nối Bluetooth, chọn đại một bài trong lịch sử phát nhạc gần đây của mình, bài “Em hỏi anh, kẻ lừa dối ái tình” tiếng Phúc Kiến, đã thế còn là phiên bản DJ nhún nhảy.
Nói gì cơ, em như tiên nữ trên trời
Nói gì cơ, em như Tây Thi ngày xưa
Nói gì cơ, anh yêu em ngàn năm vạn năm
Nói gì cơ, anh sẽ mãi không thay lòng…
…
…
A… em hỏi anh
A… em hỏi anh
Lương tâm của anh ở đâu rồi…
…
…
Sở thích âm nhạc của con Gà này… không giống như mình tưởng tượng chút nào.
Khương Thành lén lút liếc mắt nhìn Thường Trạch. Hình như hắn ta nghe rất thích thú, thỉnh thoảng còn dùng ngón tay gõ nhịp trên vô lăng.
Dù sao mỗi người một sở thích, bài này cũng khá kinh điển, nổi tiếng trời Nam đất Bắc, Khương Thành cố gắng thuyết phục bản thân chấp nhận sở thích nghe nhạc của chồng.
Chiếc siêu xe mui trần phóng nhanh trên đường lớn từ từ giảm tốc độ, Thường Trạch cho xe tấp vào lề, đỗ trước cửa McDonald’s. Ban nãy hắn uống nhiều trà sữa lạnh quá, giờ hơi mắc tè.
“Chờ tôi một chút, tôi đi vệ sinh.”
Sau khi Thường Trạch xuống xe vào McDonald’s, Khương Thành lập tức lao qua ghế hắn để tìm điện thoại đổi nhạc, kết quả là tìm mãi cũng không thấy.
Bài “Kẻ lừa dối ái tình” vừa hát đến đoạn cuối cùng, sau khi âm điệu cuối cùng kết thúc, tự động chuyển sang bài tiếp theo.
Khi nhạc dạo đầu vang lên, Khương Thành nghệt mặt, cảm thấy ngày càng không ổn.
Một mình ta uống rượu say, say cùng người đẹp thành đôi
Mắt chỉ dõi theo bóng người, chỉ mong ngày sau có thể thành đôi
Mỹ nhân nhẹ gảy đàn, én vui đùa trong rừng trúc tím
Ta hồng nhan si tình, nguyện lòng dạo ngàn dặm tìm chàng…
…
…
Chiếc xe mui trần sang chảnh kết hợp với giai điệu sến súa sôi động, người qua đường và đám đông xếp hàng mua kem ở McDonald’s giờ đây đều đồng loạt ném cho Khương Thành những ánh mắt kỳ lạ.
Chẳng biết ai đó đột nhiên hét lớn: “Má ơi! Double-click 666!”
Khương Thành: …
Cậu thật sự không nên sinh ra ý nghĩ, rằng mình và tên bủn xỉn có điểm tương đồng, tư tưởng của hai người vốn dĩ không cùng tần số.
Khương Thành cúi gằm đầu, cúi thêm chút nữa, lại cúi thêm chút nữa… cho đến khi người đi đường hoàn toàn không thấy mặt cậu.
Loa vẫn tiếp tục phát, giọng hát ngày càng cao vút.
Nói hồng nhan ta si tình cười, tiếng đàn du dương
Ta kiêu ngạo, ta ngông cuồng, ta khờ dại vì niên thiếu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT