Tim Trình Trục ngừng đập, còn chưa kịp phản ứng thì Tôn Minh Trì đã lật

người, trốn vào bên trong giường, nơi đó là điểm mù thị giác, chỉ cần bà nội

Trình không đi vào, thì sẽ không nhìn thấy Tôn Minh Trì đang bị tủ chắn.

Anh nằm nghiêng, nhưng vẻ mặt lại chẳng có chút lo lắng nào hết, trái lại còn

ung dung nhìn Trình Trục đối phó với tình hình hiện tại.

Trình Trục nhanh chóng mặc áo ngắn tay vào, quần lót cũng chưa kịp mặc, chỉ

đành dùng chiếc chăn bông mỏng Tôn Minh Trì ném cho che thân dưới lại.

Bà nội Trình ngập ngừng đẩy cửa vào, trong phòng tối om khiến bà sững sờ.

“Tiểu Trục, sao con không bật đèn?”

“Trước đó con xem phim.”

“Không phải con đang tập thể dục à?” Bà nội Trình hơi buồn bực.

Trình Trục trả lời bà: ”Con vừa tập thể dục vừa xem Spider Man đó ạ.”

Bà nội Trình biết cô thích xem Spider Man, còn rất thích diễn viên trong đó,

nghe cô nói vậy thì gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Bà bật đèn trong phòng, thấy Trình Trục ngồi giữa giường với khuôn mặt hồng

hào thở dồn dập thì sửng sốt: “Con đắp chăn làm gì?”

Trình Trục điều chỉnh hô hấp, đáp: “Phòng tắm ở tầng một có nước rồi đúng

không ạ, hôm nay con muốn tắm lại lần nữa.”

“Không phải buổi chiều Tiểu Hứa đến sửa rồi à, nếu con nóng thì mau đi tắm

rửa đi.” Bà nội Trình thành công bị đưa đi, bà cũng không xoắn xuýt vì sao sau

khi tập thể dục nóng mà cô còn đắp chăn bông.

“Con biết rồi, nội mau đi nghỉ ngơi đi ạ.”

Bà nội Trình đang định đi, nhưng dường như chú ý tới gì đó nên đã bước thêm

hai bước vào phòng.

Toàn thân Trình Trục cứng đờ, làn da ướt đẫm mồ dính chặt vào ga giường, cơ

thể khó chịu, trái tim cũng treo lơ lửng theo.

Tôn Minh Trì ở bên cạnh có vẻ thoải mái hơn, tay anh lặng lẽ luồn vào trong

chăn bông.

Trình Trục kìm nén giọng nói: “Bà nội, bà ra ngoài trước đi, con mệt với nóng

quá, con muốn nghỉ ngơi trước.”

Hai cánh hoa thịt ở thân dưới của cô bị ngón tay của Tôn Minh Trì tách ra, nước

dâm chảy ra không kiêng nể gì, miệng thịt mềm mại không ngừng bị trêu chọc,

khiến trong lòng cô dâng lên cảm giác khó nhịn.

Bị bà nội Trình nhìn chằm chằm kích thích đến mức khiến cổ cô đỏ lên, trông

rất giống như thể vừa vận động mạnh.

Bà nội Trình thấy cửa sổ trong phòng chưa đóng nên muốn giúp cô đóng lại, khi

nghe cô nói nóng, bà nói: “Vậy con mở cửa sổ để thông gió trước, dù sao bây

giờ mưa cũng không lớn lắm, nhưng trước khi ngủ nhớ đóng cửa sổ đấy.”

Cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai người, Trình

Trục đột nhiên nhấc chăn bông lên, hất tay Tôn Minh Trì đi, “Anh điên rồi à?”

Bây giờ tim cô vẫn đang đập rất nhanh.

Giọng điệu của Trình Trục rất tức giận, “Gần đây anh làm sao vậy?”

Cô bắt đầu không hiểu Tôn Minh Trì đang nghĩ gì, hoặc có thể là từ trước đến

nay cô chưa từng hiểu, dường như anh cho rằng mối quan hệ giữa hai người bị

phát hiện cũng không thành vấn đề, hành vi của anh càng ngày càng táo bạo và

thản nhiên.

Tôn Minh Trì không nói lời nào, anh dùng lòng bàn tay nắm lấy mắt cá chân cô,

kéo cô về phía mình, sau đó cúi người xuống.

“Anh nhẹ… nhẹ thôi.” Cô túm tóc anh, muốn kéo anh ra.

Anh buông Trình Trục ra, hỏi: “Hôm nay Hứa Chu lại đến à?”

“Anh biết cậu ấy?” Cô hít một hơi, “Đã bảo anh nhẹ thôi mà!”

Tôn Minh Trì đương nhiên biết Hứa Chu, anh biết phần lớn mọi người trong

thôn, hơn nữa càng quen thuộc với những người có quan hệ tốt với Trình Trục.

Hứa Chu là người có tay chân nhỏ bé, đã ở bên cạnh Trình Trục từ khi còn nhỏ,

trước đây còn bị bạn cùng lớp đồn là yêu sớm với Trình Trục.

Tôn Minh Trì hỏi: “Cậu ta đang đuổi theo em hả?”

Trình Trục nhíu mày, “Anh đang nói vớ vẩn gì vậy?”

Tôn Minh Trì bắt đầu di chuyển, hai người đều thở dài một hơi, như thể vòng

tròn bị thiếu mất một góc đột nhiên tìm thấy góc bị thiếu, có một sự thoả mãn

không thể giải thích được, không có vật gì khác có thể chen vào giữa hai người

bọn họ.

Anh nói: “Anh nói cậu ta đang theo đuổi em à?”

“Ưm…”

Tôn Minh Trì cười nói: “Em đang trả lời câu hỏi của anh đấy à, hay là sướng

đến mức rên lên?”

Đôi mắt đỏ hoe của Trình Trục ra hiệu cho anh cút, bắp chân của cô như nhũn

ra, đùi kẹp chặt lấy thắt lưng của Tôn Minh Trì, Trình Trục chỉ cảm thấy cơ bắp

cuồn cuộn trên thắt lưng của anh còn cứng hơn cả giường, thân và phần trên

lông mu đều có vài sợi gân xanh nhô lên, trông rất gợi cảm.

“Vậy anh rút ra nhé? ”

Anh hơi rút ra, Trình Trục lập tức kéo anh lại, vòng tay qua cổ anh, nhắm mắt

hôn anh.

Tôn Minh Trì mở to mắt, nhìn biểu cảm đắm đuối của Trình Trục, trong mắt đầy

ý cười.

Rõ ràng là đã làm việc mệt mỏi cả ngày, nhưng Tôn Minh Trì dường như vẫn

đầy thể lực, không hề có chút dáng vẻ mệt mỏi nào, bốn chiếc bao bị bọn họ

dùng chỉ còn lại một chiếc cuối. Trình Trục thật sự không thể chịu nổi nữa, cuối

cùng khóc lóc xin Tôn Minh Trì dừng lại, cô nói: “Đây thật sự là… lần cuối

cùng, a… Thật sự không được nữa.”

“Được.”

Tôn Minh Trì đâm mạnh vào trong, mỗi lần đi vào đều đâm đến chỗ sâu nhất,

âm đ*o của Trình Trục liên tục co thắt, khoái cảm và cao trào lần lượt ập đến.

Trong một khoảnh khắc nào đó, cổ họng cả hai người đều phát ra những âm

thanh không thể chịu nổi, bụng dưới của Tôn Minh Trì run rẩy vài lần, Trình

Trục cảm nhận được một cảm giác thỏa mãn khó tả.

Trình Trục mệt mỏi nằm trên giường, ngón tay không còn sức động đậy, chứ

đừng nói là đi tắm.

“Sớm muộn gì thì tôi cũng chết trên giường.” Giọng của cô như có như không.

Tôn Minh Trì thu dọn rác, sờ trán cô, “Đi tắm đi.”

“Tôi không muốn động đậy.”

Tôn Minh Trì hơi mở hé cửa ra, thấy bên ngoài tối om, lúc này ông nội Trình và

bà nội Trình đều đã ngủ rồi.

Anh quay lại phòng, dễ dàng bế Trình Trục lên, để cô ngồi trên cánh tay mình

như một đứa trẻ, sau đó lặng lẽ đi vào phòng tắm.

Cuối cùng, Tôn Minh Trì đỡ Trình Trục tắm chung, sữa tắm biến thành từng cục

bọt trên người bọn họ, trên người Trình Trục đầy bọt trắng, hai người suýt chút

nữa đã cọ ra tia lửa thêm lần nữa.

Nước ấm chậm rãi chảy xuống, Tôn Minh Trì sờ lên mặt Trình Trụ, cúi người

xuống ngậm ngực Trình Trụ, kẹp vào giữa hai chân Trình Trụ, yên lặng một lát,

Trình Trụ không khỏi thở hổn hển.

Khi được bế trở lại phòng từ phòng tắm, Trình Trục chỉ cảm thấy mình như bị

phế đi.

Cô túm lấy Tôn Minh Trì đang chuẩn bị rời đi, có chút khó hiểu hỏi: “Bạn gái

cũ của anh sao có thể chịu đựng được thể lực của anh vậy?”

Lần nào cũng kéo dài lâu như thể không biết mệt vậy, nếu cô không quát lên

bảo dừng lại, với cả Tôn Minh Trì không thương xót, thì có lẽ cô đã chết rồi.

Tôn Minh Trì im lặng một lát, nhìn Trình Trục trong bóng tối, không trả lời câu

hỏi của cô.

“Sao vậy?” Cô bị nhìn mà sợ, vươn tay che mắt Tôn Minh Trì lại, nhưng lại bị

anh nắm lấy.

Tôn Minh Trì đột nhiên hôn lên lòng bàn tay cô, đôi môi khô khốc, thậm chí hơi

nhếch lên bao phủ lòng bàn tay ấm áp của cô, giống như đang cầu nguyện,

khiến trái tim Trình Trục đập thình thịch.

Ngoài trời mưa như trút nước, áo mưa chất đống ngoài cửa sổ vô thức bay phần

phật, hai người trong phòng chỉ nhìn nhau không nói lời nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play