Trình Trục luôn cảm thấy Tôn Minh Trì có một loại năng lực đặc biệt, khiến cô

chán ghét việc khoác lên người lớp vỏ bọc dày. Cho dù vui hay buồn, khó chịu

hay thoải mái, Trình Trục đều tự nhiên bày hết ra cho anh thấy.

Cô nghĩ thầm, bảo sao Tôn Minh Trì lại được chào đón đến vậy. Nếu không xảy

ra những chuyện năm xưa, có khi hiện tại anh đã có một gia đình nhỏ hạnh

phúc. Một người đàn ông có vẻ ngoài ưa nhìn, tốt nghiệp trường đại học danh

tiếng, tính tình thoải mái, phóng khoáng, người theo đuổi anh có thể xếp thành

một hàng dài. Chưa kể tới năng lực giường chiếu của anh, có khi đã có mấy đứa

con rồi cũng nên.

Trình Trục hỏi: “Bạn học cũ của anh kết hôn hết chưa?”

“Khá nhiều người đã kết hôn, chưa kết hôn cũng còn khá nhiều.”

“Khi nào kết hôn, anh sẽ mời tôi chứ?” Cô tựa đầu lên bả vai anh hỏi, hai bên

tai là tiếng xé gió của xe điện nhỏ, trong không khí phảng phất mùi hương đặc

biệt của trang trại heo bên đường. Nói thật, bây giờ Trình Trục không còn cảm

thấy quá khó chịu như lúc vừa ngửi thấy.

Tôn Minh Trì nhìn thoáng qua gương chiếu hậu nhưng không nhìn thấy gương

mặt nhỏ mình muốn, chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp truyền đến từ sau

lưng.

Anh nói: “Mời em làm gì? Chọc điên cô dâu à?”

Trình Trục nghĩ cách thay anh, “Anh đừng nói thật với cô ấy, cứ nói em là bạn

thân nhiều năm.”

“Bạn giường nhiều năm nghe còn tạm ổn.”

“Nói thật đi, anh thích kiểu phụ nữ như nào? Lý Tắc Hinh mà anh còn không

chịu, anh muốn tìm người ra sao? Em quen rất nhiều chị gái xinh đẹp, có thể

giới thiệu cho anh vài cô.” Trình Trục cho rằng chỉ có thần tiên tỉ tỉ mới xứng

với vẻ ngoài của Tôn Minh Trì.

Tôn Minh Trì giảm tốc.

Một lát sau, anh cười lạnh, “Sao nào, tìm người yêu cho anh? Muốn đá anh à?”

“Đâu có, em sợ anh già rồi, mấy năm nữa thận có vấn đề, khó tìm vợ lắm.”

Trình Trục nhẩm tính trong đầu, năm nay Tôn Minh Trì bao nhiêu tuổi, hình

như hơn cô tám tuổi, tầm hai mươi chín, cũng đã được xem là đầu ba. Thế thì có

khi năng lực của anh tỷ lệ thuận với độ tuổi, nhưng mà cũng phải cân nhắc cẩn

thận, năng lực như sói như hổ chỉ là hiện tại, chuyện tương lai không ai có thể

nói trước.

Để tránh gây tai nạn, Tôn Minh Trì cẩn thận dừng xe bên đường, quay người lại

nhìn cô.

Trình Trục bị anh nhìn đến gượng gạo, nói lí nhí: “Em chỉ nghĩ cho anh và cô

dâu tương lai thôi.”

“Anh mà bất lực, người đầu tiên gào khóc là em đấy.”

Trình Trục hơi thắc mắc, “Việc gì em phải khóc, lúc ấy chúng ta mỗi người một

ngả từ lâu rồi.”

“Tốt nhất là vậy.”

Tôn Minh Trì không thèm nói với cô thêm câu nào, anh xoay người khởi động

xe. Lái xe luôn khiến người ta giảm bớt muộn phiền trong đầu.

Trình Trục đang định tìm đề tài khác để nói, lại nghe thấy Tôn Minh Trì hỏi cô:

“Em kết hôn sẽ mời anh?”

Cô vô thức trả lời sẽ không, Tôn Minh Trì dường như nghĩ tới chuyện gì đó,

bỗng nhiên cười hai tiếng.

Buổi tối, đường phố thông thoáng hơn bình thường, không bao lâu sau hai

người đã đến cổng thôn.

Tôn Minh Trì dừng xe cạnh con hẻm nhỏ đầu thôn, để Trình Trục tự lái xe rời

đi, còn anh đi bộ về nhà. Trình Trục khởi động xe bỏ đi, không thèm nhìn anh

cái nào.

Cô chạy tới trước cửa nhà trưởng thôn, lấy túi nhựa xuống định đưa cho Phan

Hiểu Đình, lúc này mới phát hiện người đàn ông chó má kia đã mang hết đồ cô

mua từ lúc nào không hay.

Trình Trục than nhẹ một tiếng, hét to gọi Phan Hiểu Đình xuống lấy đồ.

Người xuống không phải là cô bạn thân yêu dấu của cô, mà là Lý Chinh Châu.

Lúc cầm lấy quai túi, anh ấy nhìn thoáng qua đống đồ sặc sỡ bên trong, hai đầu

lông mày cau lại nhưng không nói gì, chỉ lịch sự cảm ơn, sau đó hỏi Trình Trục

có muốn vào chơi với Phan Hiểu Đình một lúc không.

Lớn đến tầm này, Trình Trục đương nhiên biết nhìn mặt đoán ý, người ta nói lời

khách sáo đương nhiên không thể nhận, vì vậy cô đã quả quyết từ chối.

Đợi đến khi Trình Trục rời đi, Lý Chinh Châu mang theo túi lên tầng.

Phan Hiểu Đình làm tổ trong chăn, thấy chồng về, hỏi: “Ai thế?”

“Trình Trục.” Anh ấy đáp, kế tiếp đổ hết đồ trong túi lên mặt bàn, cẩn thận nhặt

từng cái lên xem. Lý Chinh Châu quay qua nhìn vợ, “Em nhờ em ấy mua hộ

mấy thứ này hả?”

“Cậu ấy có việc lên trấn nên em mới nhờ.”

Lý Chinh Châu quay lại nhìn đống hộp xanh xanh đỏ đỏ một lần nữa, tâm trạng

hiếm khi trở nên phức tạp, thở dài một hơi: “… Lần sau đừng để người khác

mua hộ mấy thứ này.”

Phan Hiểu Đình nhỏ giọng phản kháng: “Tại em sợ anh nhịn quá hóa nghẹn.”

“Không phải là anh không nhịn được.” Vừa nói dứt câu, Lý Chinh Châu bắt đầu

cởi quần áo, nhanh chóng đưa tay kéo lớp chăn mềm mại trên người cô vợ nhỏ

nhà mình.

Sau nửa tiếng đồng hồ, Phan Hiểu Đình tuyệt vọng nhìn đống quần áo bị ném

thành chồng trên sàn nhà, cô ấy ra sức níu mép chăn, nhưng vẫn không đọ lại

được sức của Lý Chinh Châu, trên người bỗng nhiên mát lạnh, một lát sau lại

thấy nóng hầm hập.

“Thế bây giờ anh đang làm gì đây?” Cô ấy thở phì phò hỏi.

“Mua cũng mua rồi, không nên lãng phí.”

Phan Hiểu Đình khóc không ra nước mắt.

Lúc Trình Trục về đến nhà đã là chín rưỡi tối, ông nội Trình đang xem TV trong

phòng khách, thấy cháu gái bảo bối về, ông hỏi: “Con sang nhà ai chơi mà giờ

này mới về thế?”

“Con vào trung tâm một chuyến ạ.” Cô sờ bụng, “Ông nội, nhà còn gì ăn không

ạ? Con hơi đói.”

“Chỉ có mỗi chè đậu xanh, trong bếp còn thừa một ít.”

Ông nội Trình múc một bát nhỏ cho cô, thìa chè ngọt thanh hòa tan trong

miệng, thấm tận ruột gan, Trình Trục ăn một cách thỏa mãn.

Bà nội Trình bước từ sân vào, nhìn hai ông cháu, “Tối nay không có sao, có khi

ngày mai mặt trời không lên đâu.”

Trình Trục cầm điện thoại xem dự báo thời tiết, đúng là mấy hôm tới sẽ mưa.

Đúng như dự đoán, mấy ngày sau đó trời mưa như trút nước, càng mưa hạt càng

nặng trĩu, mây đen ùn ùn kéo tới từ xa, người trong thôn ai nấy đều lo lắng, mọi

người thay nhau dựng lều chắn ngoài ruộng. Trình Trục giúp ông bà nội chuyển

ngô ngoài sân vào dưới mái hiên, tránh để công sức bà phơi mấy nắng trở thành

công cốc.

Ông bà nội Trình lo lắng đống cây ngoài ruộng sẽ bị mưa tàn phá, thậm chí còn

muốn cùng nhau ra xem có bị ngập không. Trình Trục phải ngăn mãi mới chịu ở

nhà.

“Mưa lớn thế này, bên ngoài đường trơn lắm, ông bà đừng ra ngoài, để con

kiểm tra cho.”

Nói xong, Trình Trục nhanh chóng thay ủng đi mưa, cầm lấy chiếc ô dựng cạnh

cửa, đi thẳng ra ruộng. Cô phát hiện mương tắc thật nên đành phải tự thân vận

động, Trình Trục kẹp ô ở cổ, hai tay thuần thục ném đống bùn làm tắc mương

vào chiếc túi ni lông nhỏ mang.

Xong xuôi hết mọi chuyện, hai tay cô lấm lem bùn đất, Trình Trục sợ làm bẩn ô

nên vẫn dùng đầu kẹp lấy tay cầm, chậm rãi đi về. Hứa Chu cũng đang trên

đường về nhà, thấy cô bạn nhà mình nghiêng đầu vẹo cổ vội vàng chạy tới giúp

Trình Trục che mưa.

Lúc này, Trình Trục mới dám thở ra, đi một đoạn dài như vậy làm cô ê hết cả

đầu cả cổ, quay sang cảm ơn anh ta.

Hứa Chu cười nói không có gì.

Hai người cùng nhau đi đến bờ sông rửa tay, sau khi rửa sạch hai tay, Trình Trục

nhận lấy ô từ Hứa Chu, hai người cứ thế đi song song với nhau, nói chuyện với

nhau câu được câu mất.

Hai tán ô đôi lúc va vào nhau làm nước mưa văng sang hai bên, bả vai hai người

vì thế cũng vương mấy giọt nước.

Hứa Chu đột nhiên hỏi: “Mấy ngày nay tâm trạng Phan Hiểu Đình không tốt

à?”

“Sao thế?”

Anh ta buồn bực kể: “Hai ngày trước, tôi va vào cậu ấy, cậu ấy lôi tôi lại dạy

dỗ.”

Hôm đó, Phan Hiểu Đình đang mặt ủ mày chau, thấy Hứa Chu thì không nhịn

được nói anh ta mấy câu, chỉ trích anh ta nửa đêm nửa hôm còn nhao nhao đánh

thức Trình Trục, khiến cô mấy hôm nay trông cực kỳ tiều tụy.

Nhớ tới chuyện đêm ấy, Hứa Chu vừa áy náy lại vừa oan uổng.

Lúc đầu, A Bình nói hiên ngang rõ ràng như thật sự phát hiện ra chuyện kinh

thiên động địa, khiến lòng anh ta cũng bất an theo, lập tức muốn theo A Bình

đến nhà họ Trình lấy đồ, tiện đường gặp Trình Trục một lúc. Anh ta không ngờ

cô lại đi ngủ sớm như vậy.

Hứa Chu giải thích: “Cậu không biết A Bình nói nghiêm túc thế nào đâu, em ấy

nói cậu với Tôn Minh Trì đang lén lút hẹn hò.”

Chuyện này không đúng tẹo nào, thế mà anh ta lại tin răm rắp, Hứa Chu càng

nghĩ tâm trạng lạicàng phức tạp.

Nghe thấy mấy lời độc thoại của Hứa Chu, khóe miệng Trình Trục giật giật.

“Sao cậu có thể ở bên Tôn Minh Trì chứ, cùng ai cũng được nhưng không thể là

anh ta.”

“…”

Trình Trục cười khan hai tiếng, đáp qua loa: “Chuẩn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play