Tôi từ từ rút tay ra khỏi tay mẹ Phương, giọng điệu lạnh nhạt.

"Không thể tha thứ.”

"Mãi mãi."

Phương Hàn Phong đứng bên cạnh mẹ, đỡ lấy thân thể chực ngã của bà.

Anh ta thở dài, vẻ mặt đầy phức tạp: "Nguyệt Nguyệt, là anh đã sai với em.”

"Sức khỏe mẹ không tốt, em đừng làm mẹ buồn nữa.”

"Những điều anh đã làm sai, những lời anh đã nói sai, em muốn trút giận thế nào cũng được.

"Tô Nhạc đã bị ba đuổi ra khỏi nhà rồi, anh xin em, hãy trở về đi..."

Đây là lần đầu tiên từ miệng người anh trai ruột của tôi, tôi nghe được những lời không phải là sự trách móc.

Hồi tôi mới trở về nhà, câu đầu tiên mà Phương Hàn Phong nói với tôi là:

"Phương Đạm Nguyệt, sao lúc nào em cũng đối đầu với Tô Nhạc thế?"

Bây giờ nhìn lại giọng điệu cầu xin của anh ta, tôi không khỏi cảm thấy buồn cười.

"Đợi đến khi đứa trẻ c.h.ế.t thì anh mới hối hận sao?

"Trước đó, các người đã bao giờ quan tâm đến tôi một chút nào chưa, đã từng lắng nghe tôi giải thích một câu nào chưa?”

"Bây giờ diễn vẻ giả tạo này cho ai xem?"

Từng câu từng chữ khiến mặt Phương Hàn Phong dần tái nhợt đi.

Bố tôi trông già nua, như thể ông vừa già đi vài tuổi chỉ trong chốc lát.

Mẹ tôi khóc đến mức ngất lên ngất xuống mấy lần.

Nhưng tôi sẽ không bao giờ mềm lòng nữa.

Từ lúc họ làm ngơ khi tôi nhảy xuống biển, hay từ lúc họ cùng nhau đồng ý cắt đứt quan hệ với tôi vì lợi ích của họ.

Có lẽ còn sớm hơn nữa...

Tôi đã không còn chút hy vọng nào vào họ rồi.

Cuối cùng nhà họ Phương đã hoàn toàn đứt đoạn dòng tiền, nhiều lần họ tìm đến để gặp tôi, nhưng tôi đã cho người đuổi đi hết.

Tôi chưa bao giờ tin rằng họ thật sự cảm thấy có lỗi với tôi.

Chỉ là khi sự thật bị phơi bày quá rõ ràng, họ buộc phải làm vài việc để tự an ủi lương tâm mà thôi.

Quan trọng hơn, họ muốn thông qua tôi để kết nối với nhà họ Chu.

Sau đó, tôi ra nước ngoài du học.

Thi thoảng tôi vẫn nghe vài chuyện về Giang Thành.

Chẳng hạn như câu chuyện về Tô Nhạc, nhân vật chính của sự kiện màn hình lớn gây chấn động trong tiệc đính hôn, bị nhà họ Kỷ hủy bỏ hôn ước và đuổi khỏi Giang Thành.

Nhưng cô ấy không cam lòng, lén lút quay lại tìm nhà họ Phương.

Nhưng cô ấy phát hiện ra rằng tập đoàn Phương thị đã trống rỗng, Phương Hàn Phong, tổng giám đốc của nhà họ Phương, còn đang gánh trên lưng món nợ hàng chục triệu và không thể vực dậy nổi.

Tô Nhạc không chịu khuất phục.

Cô ta leo lên giường của một ông chủ hói đầu và bụng bự ngoài 50 tuổi.

Kết quả là bị vợ của ông ta bắt quả tang tại trận, đánh cho thừa sống thiếu chết.

Mọi người đều né tránh Tô Nhạc như tránh một tai họa.

Cuối cùng, tinh thần cô ấy trở nên bất ổn, lao ra giữa đường và bị xe tông, c.h.ế.t ngay tại chỗ.

……

Vài năm sau, tôi trở về nước, bước ra khỏi sân bay.

Một bóng dáng quen thuộc đứng bên lề đường.

Và chiếc xe thể thao màu hồng nổi bật cũng quen thuộc không kém.

Điểm khác biệt là giờ đây, người đàn ông này đã bớt đi vẻ ngây ngô, thay vào đó là sự chín chắn, trưởng thành hơn.

Anh ta chậm rãi giơ tay ra, chắn ngang đường tôi đi.

"Có muốn để tôi chở một đoạn không?"

Ánh nắng chiếu rọi xuống người tôi, không lệch chút nào.

Giờ đây, tôi đã có thêm nhiều người và nhiều điều đáng để lưu luyến.

Quá khứ, tôi từng chìm trong cát bụi.

Tương lai, tôi sẽ bước đi trong ánh sáng.

(Hết)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play