Đản Tử thấy con lợn rừng nhỏ máu chảy đầm đìa, hoảng loạn nói: “Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Dù trái tim Khương Chi có lớn đến đâu, cũng không khỏi sụt sịt: “Không có việc gì, xem như nhặt về được một cái mạng nhỏ.”
Sắc mặt Đản Tử trắng bệch, nắm chặt lấy vạt áo của Khương Chi, nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng lên núi nữa, lúc này động vật đều ra ngoài tìm thức ăn, rất nguy hiểm, đến lúc này thường người dân trong thôn đều chỉ nhặt củi ở chân núi, không dám tiếp tục đi vào núi.”
Khương Chi không nói gì, khiến cô từ bỏ việc lên núi là không thể được.
Cô chỉ có thể nói: “Con nhìn con lợn rừng nhỏ này, vừa đúng lúc thịt rất là non mềm, chuẩn bị chút nữa chúng ta sẽ nướng ăn. Con nghĩ đi, miếng da lợn màu nâu, cắn xuống một cái là có thể phát ra âm thanh răng rắc, cắn một miệng đầy dầu, nhai rất thú vị.”
Cô vừa nói vậy, đã thu hút vị giác của Đản Tử, cậu bé liếm cong khóe môi, nhịn không được gật mạnh đầu.
Khương Chi thở phào nhẹ nhõm, thắp đèn dầu lên, bắt đầu xử lý lợn rừng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT