Giọng nói của bà Tú cũng vang lên: “Sao cô lại nhiều lời như thế? Đi nấu cơm đi!”
“Hứ, chẳng phải con cũng vì gia đình mình sao? Mẹ giúp Khương Chi Tử kia thì được cái rắm gì chứ? Cô ta còn không để ý đến chính mình, lẽ nào còn quan tâm đến đứa nhỏ sao? Bây giờ mỗi nhà chỉ thu hoạch được một ít lương thực, thêm một miệng ăn thì làm sao chúng ta chịu được?”
Giọng nói của người phụ nữ trung niên rất kích động, hầu như không hề kiêng kỵ Đản Tử còn ngồi trong nhà.
Bà Tú tức giận nói: “Cô lớn tiếng như thế làm gì? Bà già này còn chưa điếc đâu. Chẳng phải Khương Chi Tử đã đưa một hào năm rồi sao? Tôi cũng đã đưa tiền đó cho cô rồi, giữa trưa Đản Tử ăn bánh màn thầu còn biết chia một nửa cho Vượng Ca ăn, cô còn muốn thế nào nữa?”
“Cái này… Chuyện này làm sao giống nhau?”
Nghe bà Tú nói, người phụ nữ cũng hơi chột dạ nhưng giọng điệu vẫn bất mãn như trước.
Ánh mắt Khương Chi lạnh lùng. Cô gõ cửa, giọng nói trong nhà cũng im bặt.
“Ai đó?” Người phụ nữ lớn tiếng hỏi.
“Là tôi, Khương Chi Tử, tôi đến đón Đản Tử về nhà.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play