Lưu Tố Phân nói rất đương nhiên: “Thế nào? Cô cảm thấy Tiểu Khoan không đáng số tiền này?”
“Tôi cho cho cô biết nếu không móc ra được một vạn đồng kia thì nhất định phải trả đứa bé kia lại đây, nếu không tôi lập tức báo đồng chí công an việc cô bán con đổi lương thực, tôi xem thử đến lúc đó cô còn trái ngọt gì để ăn hay không!”
Nghe vậy, Khương Chi híp mắt nhìn bà ta.
Nếu là người bình thường chỉ sợ cũng không dám nhắc đến mấy chữ “đồng chí công an” này, nhưng Lưu Tố Phân không phải một người có học, thế mà dám nghĩ đến dùng “đồng chí công an” hâm dọa cô sao?
Lưu Tố Phân nhìn sắc mặt của Khương Chi, bà ta nhếch miệng cười một tiếng, đắc ý nói: “Thế nào? Sợ rồi sao? Tôi nói cho cô biết anh cả của tôi chính là công an của trấn Đại Danh này, muốn trị một kẻ như cô chỉ cần thuận miệng nói một câu mà thôi!”
Bà Song ngồi một bên uống nước, bà ta bình tĩnh nhìn người con dâu luôn khiến bà ta bực mình đang bắt chẹt Khương Chi.
Bà ta bĩu môi một cách kín đáo. Nếu không phải vì anh cả của Lưu Tố Phân làm công an thì bà ta đã không chọn con heo mập này làm con dâu mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play