Môi đỏ của Khương Chi hơi mấp máy. Với thời đại này mà nói, lương thực còn quý hơn tiền bạc và phiếu, nếu Khương Chi Tử đã giấu lương thực ở đây, vậy rất có thể tiền và phiếu cũng được giấu cùng một chỗ trong này.
Nghĩ như vậy, Khương Chi thở phào một hơi, nói không chừng cô còn có thể tìm được đồ vật tốt gì đó.
Từ đầu đến cuối, Đản Tử đều cúi đầu, không dám đến gần nhìn. Đản Tử chưa từng quên có một lần nhìn thấy mẹ mình giấu đồ trong đó, sau đó bị phát hiện, mẹ đã đánh cậu bé một trận.
Khương Chi lấy túi ra, trọng lượng túi nhẹ hẫng khiến đôi lông mày của cô nhíu chặt lại.
Quả nhiên, khi mở túi ra, đừng nói là gạo, tinh bột như bột gạo, bột mì gì đó mà đến bột bắp, lương thực phụ như khoai, đậu cũng không có. Thế nhưng cũng không phải là không có thu hoạch gì, ít nhất cũng có vài tờ tiền đã đập vào mắt cô.
Khương Chi lập tức lấy ra xem nhưng cũng lập tức ỉu xìu như bong bóng xì hơi.
Trong này có tổng cộng năm tờ, một tờ một hào, một tờ hai xu và ba tờ, mỗi tờ một xu, tổng cộng là một hào năm xu, ngoài ra không có bất kỳ phiếu lương thực nào cả.
Khương Chi cúi đầu nhìn một hào năm trong tay mình, khóe miệng cô không kìm được co rút.
Nói thế nào thì cô cũng từng là người giàu có, trên người thường mang theo bạc triệu, không ngờ bị xuyên đến thời đại này, trong tay chỉ có một hào năm, cho dù hiểu rõ nay đã khác trước nhưng sự chênh lệch này vẫn quá lớn.
Khương Chi không tin, cô lại thò tay vào hốc tường kiểm tra thêm.
Thế mà vừa mò đã mò trúng một vật nữa.
Khương Chi nhìn vật trong tay mình, miệng không khỏi ồ lên một tiếng.
Là một chiếc đồng hồ đeo tay.
Khương Chi đã từng thấy qua việc đời, vừa nhìn đã biết đây chính là chiếc đồng hồ hiệu Rolex danh tiếng lẫy lừng.
Mặt đồng hồ màu trắng, kim thép màu xanh, còn có chức năng hiện ngày tháng. Vào năm 1980, bình quân tiền lương trên đầu người là bốn mươi đồng, một chiếc đồng hồ này sẽ có giá cả xa xỉ thế nào? Chỉ tiếc nó đã bị ẩm nghiêm trọng, kim chạy chậm hơn, trong đồng hồ đã xuất hiện mấy vết nấm mốc.
Chẳng qua món hàng xa xỉ này có bị hỏng cũng có thể đổi được một ít tiền.
Khương Chi lật tới lật lui, nhìn thật kỹ chiếc đồng hồ trong tay mình.
Rất lâu sau đó, cuối cùng cô cũng đã nhớ ra, chiếc đồng hồ này chính là đồ trên người người đàn ông kia, bị Khương Chi Tử mượn gió bẻ măng đây mà.
Khương Chi nhớ lại ánh mắt sắc bén của người đàn ông đó, cô lập tức hít vào một ngụm khí lạnh. Khương Chi lắc đầu, cô vứt tất cả những hình ảnh trong đầu đi ngay, lúc này phải giải quyết vấn đề no ấm trước đã.
Cô cất kỹ đồ đi rồi nhìn về phía Đản Tử.
“Đản Tử, ngọn núi phía sau thôn chúng ta ở đâu?”
“Núi Chi Tử ngay phía sau khúc ngoặt của con sông lớn.”
Đản Tử mở to mắt nói, giống như cậu bé không hiểu lắm.
“Núi Chi Tử…”
Khương Chi nhẹ giọng than thở, xem ra người nhà họ Khương cũng dựa theo tên ngọn núi này đặt tên cho nguyên chủ rồi, mà nguyên chủ xảy ra chuyện cũng vì lên núi Chi Tử hái hoa cúc.
“Mẹ muốn lên núi sao?”
Dường như Đản Tử đoán được mẹ mình làm gì, cậu bé nhỏ giọng hỏi.
“Ừ, đến đó tìm một ít thức ăn.”
Khương Chi khẽ gật đầu, điều quan trọng trước tiên chính là lấp đầu bụng đói, nếu không cô sẽ bị đói mà ngất đi mất.