Trụ Tử ngạc nhiên, đôi mắt to tròn lập tức chớp vài cái, phấn khích nói: “Vâng!”
Tiểu Qua ngồi ở mép giường cũng tò mò hỏi: “Mẹ, mẹ muốn đặt tên gì cho anh ba?”
Trương Anh Tử cũng nhìn lại đây, trái lại cô ấy là một người biết ý nên không nhắc đến chuyện khi nhà mình mua Trụ Tử về cũng đã đặt cho cậu bé một cái tên rồi.
Khương Chi nhìn gương mặt trông mong của Trụ Tử, trên đôi môi đỏ hiện ý cười: “Đặt là Khương Nam Diệu. Trong văn tự, mặt trời, mặt trăng và ngôi sao đều có thể xem là ánh sáng, ánh sáng là diệu, mẹ hy vọng Tiểu Nam Diệu có thể chiếu rọi ánh sáng ra tứ phương giống như mặt trời vậy.”
Trong truyện, tên của Trụ Tử không phải tên này nhưng điều này cũng không quan trọng, điều này chỉ đại diện cho nguyện vọng tốt đẹp của cô.
Cô hy vọng Trụ Tử khỏe mạnh, chiếu sáng tứ phương.
“Nam Diệu, Nam Diệu, đúng là cái tên rất hay.” Trương Anh Tử cũng cất giọng, đọc nhẩm hai lần, ánh mắt cô ấy sáng lên, khen ngợi một câu, sau đó lại nói: “Vậy sau này chị sẽ không gọi em là Trụ Tử nữa mà là Tiểu Diệu, được không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play