“Anh Viên vẫn thích Shakespeare nhỉ.” Hồ Mạn Mạn mỉm cười, “Nhưng Shakespeare cũng từng nói, người tốt nhất đều là những người đã từng phạm sai lầm.”
Cô cười nhạt, trên mặt không hề lộ ra chút gì, sắc mặt Viên Minh Huy lạnh đi, đột ngột đập vỡ cốc trà trong tay: “Đó là Shakespeare của cô, không phải Shakespeare của tôi!”
Mảnh sứ văng ra, có một mảnh sắc nhọn, đâm thẳng vào chân của mẹ, cắm vào trong. Hồ Mạn Mạn nhìn thấy mà vẫn giữ nét mặt bình thản: “Tôi thì không thích Shakespeare, quá bi thương bi kịch, tôi thích Kinh Thi.”
Viên Minh Huy dường như lại muốn nổi giận, chỉ là hắn nhìn Hồ Mạn Mạn, bỗng cười: “Nói về sự thông minh, con gái thứ hai nhà họ Hồ vẫn thông minh hơn con gái lớn nhiều.”
Cuối cùng hắn cũng thu lại vẻ mặt, ngồi xuống, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại: “Không cần cô thích, biết là được rồi.”
“Nhưng tôi chẳng biết gì cả.” Hồ Mạn Mạn vẫn giữ nụ cười, cô không thể thua, vào lúc này, khóc cũng không giải quyết được vấn đề.
Cô phải tự mình đối mặt với tất cả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play