Cô chậm rãi nói xong, âm thanh tuy mềm mại nhưng âm điệu lại rất bình lặng, trong lòng Hồ Mạn Mạn hừ một tiếng, giờ cô giống một nha hoàn rồi phải không?
Không chút tiếng động bị châm chọc, nhưng câu trả lời cũng không để lộ chút gì.
Đối diện với nụ cười có chủ ý của Hồ Mạn Mạn, Thẩm Kỉ Đường nắm chặt tay, để bên miệng, không được tự nhiên ho khan một tiếng: “Vậy mười cân khoai từ đâu?”
“Chuyển vào bếp rồi ạ.”
Hồ Mạn Mạn cũng không biết anh sẽ đứng ở đây đến khi nào, cô đã lùi đủ xa, nhưng căn phòng nhỏ này, khi đóng cửa và cửa sổ lại, giờ đây toàn là mùi hương trên người anh, mùi mồ hôi hòa lẫn với mùi xà phòng, không hề khiến người chán ghét, chỉ là cô không thể ngửi nhiều.
Cô lén lút lấy một chiếc khăn từ trong túi ra, che mũi, rồi quay đầu đi.
Cô cố gắng làm động tác nhỏ nhất, nhưng vẫn bị Thẩm Kỉ Đường phát hiện, anh hơi nhíu mày, Hồ Mạn Mạn lập tức phản ứng lại, cười nói: “Thời tiết nóng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play