Mưa xuân rả rích không kéo dài được mấy ngày đã hoàn toàn dứt, nhiệt độ nhanh chóng tăng lên, chớp mắt đã đến đầu hè với cây cỏ xanh tươi.
Hai đứa trẻ bị sói cắn chết được chôn cất xong, bản làng ven sông trở nên cô quạnh một thời gian, nhưng dần dần có những bà thím chạy đến hang động tìm Đào Tương nhờ viết thư.
Thời tiết oi bức, trong hang không còn nhóm lửa nên ánh sáng tối tăm, bên ngoài thì đầy nắng, nhưng lại toàn đá vụn không thích hợp để trải giấy viết.
Vì vậy, dưới sự chỉ huy của mấy bà thím, có dân làng mang đến cho Đào Tương và Cố Sơn những cái ghế đá cũ không ai dùng đến để đặt ở cửa hang, tạm thời tạo thành một bộ bàn ghế, để Đào Tương có thể viết.
Dù sao chỉ là việc viết thư hồi âm, đối với Đào Tương mà nói thật dễ dàng.
Chỉ là mấy bà thím dì mợ đối với người thân lâu ngày không về nhà luôn có những câu chuyện không dứt, ngôn từ thường lộn xộn, thường xen lẫn giọng địa phương đậm đặc.
Đào Tương phải vừa đoán vừa nghe rất vất vả mới phân biệt hết, từng câu từng chữ được cô chép lại trên giấy, mất không ít thời gian, tiến độ rất chậm chạp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT