Ngày mưa ánh sáng vẫn sáng tỏ, rèm cửa không được kéo, trong phòng một mảnh sáng sủa.
Khi Đào Tương vừa xoay người, muốn ngẩng lên nhìn rõ Cố Sơn đang say đắm hôn mình, thì anh lại giữ chặt đầu cô, ngăn cản sự háo hức của cô.
Tim Cố Sơn đập mạnh vài nhịp, rồi rất nhanh lại trở về bình tĩnh dưới sự kiềm chế có ý thức của anh.
Anh cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Đào Tương, tự ti đến mức không dám để cô thấy những vết sẹo đáng sợ trên cổ mình khi hai người gần gũi, sợ rằng sẽ khiến cô sinh ra cảm giác chán ghét.
Bởi vì nếu Đào Tương thể hiện một chút không thoải mái, trái tim anh sẽ ngay lập tức tan vỡ.
“Người mang đồ đến vẫn đang đợi bên ngoài, anh phải bảo cậu ta về…” Cố Sơn tìm một cái cớ hợp lý, buông cô ra.
Anh xoay người cúi xuống nhặt chiếc váy rơi trên đất lên đặt lại đàng hoàng, nhanh chóng cầm túi vải rỗng đi ra cửa, tiễn cậu học việc vẫn đứng ngây ra bên ngoài xuống lầu rời đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play