Ninh Thư đi theo cha mình, đúng hơn là cha của thân thể này. Ngẩng đầu nhìn căn biệt thự lớn trước mắt, cùng khu vườn riêng, đúng là một kiểu sống của người giàu có thực sự.
Trước khi chết, gia đình Ninh Thư thuộc dạng nhà giàu mới nổi, dù đã cố gắng phô trương sự giàu có của mình, nhưng trong xã hội vẫn chưa thể thật sự nổi bật. Cha mẹ anh luôn thích khoe khoang với vàng bạc, mua sắm đồ đắt tiền, nhưng lại không biết rằng mọi người xung quanh đang chế giễu họ.
Ninh Thư bắt đầu nhớ lại quá khứ và không kìm được sự suy tư. Cậu đã chết, nhưng cậu không muốn chết như vậy .cậu muốn trả thù. Và kẻ thù chính là... em trai của mình.
Mọi người thường nói, anh em song sinh là những người gần gũi, thân thiết nhất trên đời, nhưng Ninh Hi lại xem anh như kẻ thù. Ninh Thư là anh, Ninh Hi là em.
Ninh Hi có sức khỏe yếu, thường xuyên bệnh tật. Cha mẹ lúc nào cũng trách Ninh Thư vì đã cướp đi sức khỏe của em trai. Dần dần, Ninh Thư cũng tự trách mình, nghĩ rằng chính mình đã cướp đi những gì đáng lẽ thuộc về Ninh Hi.
Vì vậy, suốt thời gian qua, Ninh Thư luôn phải nhường nhịn Ninh Hi. Cha mẹ cũng luôn yêu chiều Ninh Hi, dù em trai làm sai thì họ cũng hay đổ lỗi cho Ninh Thư.
Nhưng cậu không thể ngờ được, Ninh Hi lại hạ độc mình, và khi cha mẹ biết sự thật, phản ứng đầu tiên của họ lại là che giấu tội lỗi của Ninh Hi.
Ninh Thư có vẻ tái mặt, bỗng chốc rơi vào trạng thái thất thần.
Cha anh, người đang lo lắng, nhìn anh và hỏi: “Ninh Thư, con sao vậy?”
Ninh Thư lắc đầu đáp: “Không sao đâu, ba.”
Giờ đây, Ninh Thư có hệ thống bên cạnh. Chỉ cần anh hoàn thành nhiệm vụ, anh sẽ có thể sống lại một lần nữa. Và đến lúc đó, anh sẽ lấy lại tất cả những gì đã mất.
Lúc này, quản gia nhà Cố gia, vì lý do sức khoẻ, phải rời khỏi công việc. Nhưng may mắn thay, Ninh ba (cha của Ninh Thư) lại nhận được một công việc mới tại Cố gia. Mục tiêu của Ninh Thư là phải "công lược" thiếu gia của Cố gia , Cố Sâm.
Khi hệ thống tìm đến cậu, đã giải thích rằng nhiệm vụ của cậu là phải "xoạt hảo cảm" của các mục tiêu để hoàn thành nhiệm vụ. Ninh Thư hơi mơ hồ: “độ hảo cảm là gì“
Hệ thống giải thích: “Là độ hảo cảm mà mục tiêu dành cho cậu. Khi đạt được 100 điểm, cậu sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Ninh Thư ngây thơ hỏi lại: “Là… làm bạn tốt sao?”
Hệ thống lắc đầu: “…Ờ, cũng có thể coi như vậy, nhưng nhớ đừng làm cho điểm hảo cảm quá mức hoàn hảo.”
Ninh Thư ngây ngô hỏi: “Tại sao vậy?”
Hệ thống than thở: “Vì nếu không thì sẽ rơi vào một vài vấn đề triết lý phức tạp, cậu vẫn còn đơn giản, không cần phải hiểu những thứ đó đâu ~"
Ninh Thư không hiểu, nhưng hệ thống không muốn giải thích thêm, nên cậu cũng không hỏi tiếp. Tuy nhiên, trong lòng cậu vẫn nghĩ về điều đó.
"triết học là những kiến thức tốt mà nhỉ "
Nếu hệ thống nếu biết được suy nghĩ này của Ninh Thư, chắc chắn sẽ giật mình, vội vàng lắc đầu: “Không phải đâu! Ký chủ, bình tĩnh lại đi!”
Cố quản gia phân công một vài việc, Ninh ba vừa ghi nhớ vừa gật đầu.
Ninh Thư ngước nhìn vào biệt thự Cố gia. Ngay từ dưới chân cầu thang, căn biệt thự đã toát lên vẻ sang trọng, xa hoa. Và còn có một cầu thang xoắn ốc nữa.
Chỉ là lúc này, khi Cố quản gia đang nói chuyện vs Ninh ba thì nhìn đồng hồ và mỉm cười: “Thiếu gia chắc cũng sắp về rồi.”
Nói xong, ông bước về phía cổng chính.
Ninh Thư nhìn theo, và ngay lúc đó, một thiếu niên mặc bộ vest kiểu Tây, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt phượng sâu thẳm, bước tới. hắn ta có vẻ ngoài tuấn tú, ngũ quan sắc nét, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ ưu nhã tự nhiên, như thể được sinh ra đã có khí chất đặc biệt.