Nguyễn Du cũng chưa kịp phản ứng, tiểu nhị đã chuẩn bị xong thuốc, tiểu nhị không nhận ra bầu không khí kỳ lạ, đưa gói thuốc cho Nguyễn Du: “Thuốc đã được gói xong rồi.”
Nguyễn Du đưa tay ra nhận, nhưng không may làm rơi một gói thuốc, nàng vội cúi xuống định nhặt, nhưng Lục Hoài Ngọc đã đỡ nàng, nhẹ giọng nói: “Du muội muội, để ta nhặt cho.”
Trong lúc nói chuyện, Lục Hoài Ngọc nhanh chóng nhặt gói thuốc lên, rồi lấy gói thuốc trong tay Nguyễn Du, nói: “Cái này vẫn để ta cầm cho.”
Mà động tác lúc đó, tay của Lục Hoài Ngọc vô tình chạm vào đầu ngón tay của Nguyễn Du, nàng như bị điện giật, nhanh chóng rụt tay lại. Mặt nàng đỏ bừng, có chút xấu hổ, nghĩ đến Tống Hà đang đứng phía sau, nàng bỗng cảm thấy như một đứa trẻ làm sai.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, nàng đã làm sai điều gì chứ?
Nguyễn Du thở ra một hơi, mở miệng nói: “Chúng ta đi thôi.”
Nàng không biết có nên chào Tống Hà không, sáng nay ánh mắt của hắn nhìn nàng nàng vẫn nhớ, rõ ràng là không muốn nói chuyện với nàng, nếu giờ nàng chủ động bắt chuyện, thì hoặc là nhận lại một tiếng hừ lạnh, hoặc vài câu châm chọc khiêu khích. Dù tính tình Nguyễn Du mềm mỏng, nhưng cũng có chút khí phách, cuối cùng quyết định không nói chuyện với Tống Hà.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play