Lúc này Phương Ánh Nhu mới vui vẻ thu tay lại, ngồi xuống chiếc ghế đá gần Lục Hoài Ngọc nhất, hai tà áo của bọn họ chạm vào nhau. Nàng ta mang nụ cười ngây thơ, chỉ vào khối ngọc trong tay Lục Hoài Ngọc nói: “Có phải biểu biết Nhu nhi sẽ đến, nên đặc biệt lấy khối ngọc ra, chuẩn bị tặng cho Nhu nhi không?”
Trong lòng nàng ta rõ ràng đã có suy đoán, nhưng cố tình hỏi như vậy.
“À… Không phải như vậy, ta chỉ lấy ra xem thôi, biểu muội cũng biết, đây là do mẫu thân ta tặng, ta không tiện tặng cho người khác.” Lục Hoài Ngọc có chút hoảng hốt thu khối ngọc vào trong túi, khối ngọc này Phương Ánh Nhu đã xin nhiều lần, hắn ta đều từ chối với lý do tương tự.
Vì vậy hắn ta không chuẩn bị nói cho Phương Ánh Nhu biết, hắn ta muốn tặng khối ngọc cho Nguyễn Du, sợ rằng tiểu biểu muội này sẽ ghen tị.
Phương Ánh Nhu thấy tai Lục Hoài Ngọc đỏ bừng, lập tức xác nhận điều nàng tâ nghĩ trong lòng, Lục Hoài Ngọc không giỏi nói dối, khi nói dối thì tai sẽ đỏ, vì vậy Lục Hoài Ngọc vừa nãy đã nói dối với nàng ta, xem ra hắn ta thật sự muốn tặng khối ngọc này cho Nguyễn cô nương kia.
Nàng ta cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, nhưng lại cười vui vẻ hơn.
“Biểu ca thật là keo kiệt, thôi thì, Nhu nhi đại nhân có đại lương, không so đo với biểu ca đâu.” Phương Ánh Nhu chu môi, đặt hộp gấm lên bàn đá, mở nắp ra nói: “Nhìn xem lần này muội về mang cho biểu ca cái gì đây?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play