“Nàng thật thú vị.” Lục Hoài Ngọc nghe Nguyễn Du nói vậy, không nhịn được cười. Khi hắn ta mỉm cười, đôi mắt phượng của hắn ta khẽ nheo lại, ánh mắt lấp lánh như sóng nước, dù là nam nhân nhưng vẫn rất đẹp.
Hắn ta nghe tiếng cười như chuông bạc của Nguyễn Du, không nhịn được quay mặt nhìn trộm nàng, thấy nàng mỉm cười, lộ ra vài chiếc răng trắng muốt, đôi mắt thường chứa đầy sao trời giờ lại híp lại, thật xinh xắn.
Hắn ta cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, thật sự ngượng ngùng, Nguyễn Du chỉ cười một cái thôi mà hắn ta đã động lòng như vậy. Nhưng biết làm sao được, nàng như có ma lực, khiến hắn ta bị cuốn hút chặt chẽ.
Hắn ta nắm chặt khối ngọc dương chi trong tay, miếng ngọc này phẩm chất rất đẹp, cảm giác mát lạnh, là một khối ngọc thượng hạng. Đây là do mẫu thân của hắn ta để lại, trước đây biểu muội đã nhiều lần xin, nhưng hắn ta đều tìm cớ từ chối, giờ hắn ta muốn tặng khối ngọc này cho Nguyễn Du.
Nhưng đi suốt đoạn đường, hắn ta vẫn chưa tìm được cơ hội để nói ra.
Thực ra, trong lòng hắn ta cũng có lo ngại, dù đã hiểu ý của hai vị trưởng bối, nhưng không biết Nguyễn Du nghĩ thế nào, nàng có để ý đến mình hay không? Nếu như hắn ta tự tiện tặng ngọc, liệu có làm nàng sợ hãi không?
Nghĩ vậy, hắn ta lại bỏ lỡ cơ hội, khi hắn ta chuẩn bị mở miệng thì Nguyễn Du đã lên kiệu, vẫy tay nói: “Lục công tử, còn người bệnh đang chờ ta, ta phải về trước, hẹn gặp lại.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT