Sau đó Nguyễn Du vẫn uống thuốc mà Tống Hà gửi cho nàng, chỉ có điều cổ họng viêm nên không khỏi nhanh như vậy, giọng nói của nàng vẫn rất khàn. Hai ngày này nàng cũng cố gắng chỉ nói chuyện trước mặt A Tương, ngay cả bên cạnh Mục thị cũng cố gắng ít mở miệng.
Ngày hôm sau, Tống Hà không giống như thường lệ, sớm ra ngoài, mà đứng trước cửa viện của Mục thị đi qua đi lại. Mỗi khi có tì nữ đi qua, hắn đều ngẩng cao đầu, nhìn trái nhìn phải, huýt sáo giả vờ như đang ngắm cảnh.
Như vậy đi qua đi lại, Thải Bình đã thấy Tống Hà hơn ba lần, không nhịn được liền hỏi: “Thiếu gia, không phải ngài tìm lão phu nhân có việc sao? Thực ra nếu ngài muốn tìm lão phu nhân, trực tiếp vào trong là được, tuy lão phu nhân không nói ra, nhưng rất thương yêu ngài. Chuyện hôm qua, lão phu nhân cũng đã quên rồi.”
Hôm qua Mục thị và Tống Hà đã vì chuyện cổ họng của Nguyễn Du bị viêm mà khắc khẩu một phen. Vì vậy hôm nay Thải Bình thấy Tống Hà, tưởng hắn đến tìm lão phu nhân, nhưng lại không biết có nên vào hay không.
Tống Hà liếc nhìn Thải Bình, vẫy tay: “Đi đi đi, thiếu gia ta chỉ đứng đây ngắm cảnh, không có ý định tìm tổ mẫu.”
Thải Bình nghe vậy, cúi người: “Vậy được rồi, thiếu gia, Thải Bình vào trong trước.”
“Này, này, ngươi chờ chút.” Tống Hà lại gọi Thải Bình, hỏi: “Ta hỏi ngươi, mỗi lần Nguyễn Du mang thuốc cho tổ mẫu, đại khái khi nào thì đi ra?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play