Xem cảnh đời mà Tống Hà nói, là dẫn Nguyễn Du đi xem đua ngựa.
Nguyễn Du vẫn nhớ đến con ngựa nhỏ lần trước, hôm nay đặc biệt mặc trang phục cưỡi ngựa. Nàng trông sạch sẽ gọn gàng, hoàn toàn không giống như tiểu thư nũng nịu mà Tống Hà thường nói.
Tống Hà không nhịn được nhìn thêm vài lần, thấy ánh mắt Nguyễn Du nhìn sang, hắn lập tức thu hồi ánh mắt.
Mục thị biết bọn họ cùng nhau ra ngoài chơi, vui mừng không ngớt: “Tống Hà, cháu phải chăm sóc Du nha đầu cho tốt, nếu con bé bị thương ở đâu, tổ mẫu sẽ không tha cho cháu đâu.”
Tống Hà nghe thấy thì cảm thấy phiền, khoát tay không kiên nhẫn nói: “Người đi đua ngựa là cháu chứ không phải nàng ta, nàng ta chỉ cần ngồi yên xem, làm sao mà bị thương được. Tổ mẫu, người cũng thật quá lo lắng, hơn nữa nàng ta không phải là tượng đất, va chạm một cái thì sẽ vỡ sao?”
“Tiểu tử ngốc này…” Mục thị bị hắn nói đến nghẹn không nói ra lời.
Nguyễn Du cười kéo ống tay áo cụ, dịu dàng nói: “Được rồi, tổ mẫu, người cứ yên tâm đi ạ, chỉ là đi xem một trận đua ngựa, cháu sẽ không có việc gì. Trước đây ở Dương Châu, cháu cũng thường đi theo ca ca xem đua ngựa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play