Ra khỏi viện của Mục thị, Tống Hà gọi một gã sai vặt tới, dặn dò: “Ngươi đi đến Mạnh gia và Tạ gia truyền lời nhắn, nói rằng…” Hắn gãi gãi đầu, “Nói rằng thiếu gia thân thể không được tốt lắm, ngày mai không thể hai người họ đi đua ngựa, hẹn ngày khác.”
Gã sai vặt nhìn Tống Hà từ trên xuống dưới, vẫn không thấy hắn có chỗ nào không khỏe, không phải vẫn khỏe mạnh sao? Ăn uống ngon lành…
Nhưng thiếu gia nói gì thì là vậy, hắn ta chỉ là một hạ nhân, chỉ có thể nghe theo, vội vàng đáp: “Vâng, thiếu gia.”
Tống Hà duỗi tay một cái, đi về phía phòng ở của mình ở phía đông. Đi ngang qua Tây uyển nơi Nguyễn Du ở, không nhịn được nhìn thoáng vào bên trong. Cửa đóng, trong phòng có ánh đèn, chỉ thấy bóng dáng đen tuyền của hai người phản chiếu trên cửa sổ.
Tống Hà nhớ lại sáng nay bộ dáng Nguyễn Du cúi đầu, mắt đỏ hoe, mang theo chút tủi thân.
Trong lòng hắn cảm thấy là lạ, nhưng không biết kỳ lạ ở chỗ nào, Tống Hà có chút bực bội đá chân một cái, không để ý đã đá đổ một chậu lan.
‘Rầm’ một tiếng, chậu hoa vỡ tan.
Âm thanh này thu hút sự chú ý của người trong phòng, ‘kẽo kẹt’ một tiếng, cửa mở ra, từ bên trong có một người bước ra.
A Tương cầm đèn lồng lên tiếng hỏi: “Ai đó?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT