Nguyễn Du thấy vậy, mới thổi tắt nến, mở cửa đi ra ngoài.
Tống Hà vẫn đang đứng ngoài chờ, nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức quay đầu nhìn lại: “Tiểu Ngư nhi, A Tương… bị thương có nặng không?”
Nguyễn Du lắc đầu, mím môi nói: “Cũng không sao, không trúng vào chỗ hiểm, ta đã bôi thuốc cho nàng ấy rồi, máu cũng đã cầm lại.”
“Vậy thì tốt.” Tống Hà nghe vậy, trong lòng như trút được gánh nặng. Hắn hiểu rằng, nếu A Tương có chuyện gì, có lẽ Nguyễn Du sẽ càng đau khổ hơn, “Vừa nãy bọn người đó…”
Tống Hà trầm ngâm, nhưng câu nói của hắn chưa nói hết đã bị Nguyễn Du cắt ngang: “Bọn người đó… trước đây ta đã từng gặp… trên đường ta và A Tương đi Thục Trung, từng bị bọn họ truy đuổi, lúc đó hai chúng ta may mắn thoát được, sau đó cũng không gặp lại bọn họ, ta tưởng… tưởng rằng người đứng sau đã ngừng tay, không ngờ lại xuất hiện lần nữa…”
“Các nàng đã từng bị truy đuổi?” Tống Hà nhíu mày.
Vừa rồi hắn đã thấy thân thủ của bọn người đó, nhiều người như vậy, dù hắn có học võ, nhưng nếu thật sự đánh nhau, hắn cũng chưa chắc đã thắng. Mà Tiểu Ngư nhi trên đường đi Thục Trung lại bị bọn người như vậy truy đuổi, chắc chắn đã phải chịu không ít khổ sở mới an toàn đến được Thục Trung.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play