Tống Hà từ Thiên Vương Điện đi ra, liền chạy về phía cổng chùa. Trước đó hắn đã tận mắt thấy nam nhân áo xám đi về phía cổng chùa, sau đó không lâu thì trời đổ mưa to, dù hắn ta có muốn rời khỏi Thiên Trúc Tự cũng không được, nên người đó chắc chắn sẽ ở cổng chùa tránh mưa, chờ mưa tạnh hoặc nhỏ lại rồi mới đi.

Cổng chùa có rất nhiều người, đều là những người đến tham gia hội chùa, bọn họ cũng bị mưa giữ lại ở đây. Nam nhân áo xám này nếu đã cố tình đánh tráo gói đồ, thì chắc chắn nghĩ rằng trong gói đồ có thứ hắn ta muốn, như tiền bạc gì đó. Lấy được gói đồ chắc chắn sẽ mở ra xem bên trong có gì, còn phải tìm một chỗ vắng vẻ mới được.

Tống Hà phân tích trong lòng, lập tức xác định được nơi nam nhân áo xám có thể ở. Phía sau cổng chùa ít người qua lại, bình thường cũng không có ai đi qua, hẳn là ở đó.

Quả nhiên, khi Tống Hà tới nơi, hắn thấy nam nhân áo xám đã va phải Nguyễn Du trước đó, đang ngồi xổm trên đất lục lọi cái gì đó. Gói đồ bị xáo trộn, bên trong không có gì quý giá, chỉ có một khúc gỗ.

Nam nhân cầm khúc gỗ lên, thấy trên đó viết ‘linh vị gia phụ Nguyễn Sùng Minh’, sắc mặt liền tái đi, rồi ném linh vị xuống đất. Hắn ta mặt mày khó coi mắng: “Chết tiệt, nhìn vẻ ngoài như tiểu thư nhà giàu, ôm chặt gói đồ, cứ tưởng bên trong có bảo vật, không ngờ chỉ là một cái linh vị, thật là xui xẻo!”

Nói xong dường như chưa hả giận, còn dẫm lên linh vị một cái.

Hắn ta đứng dậy, xoay người định đi, thì đã thấy Tống Hà đã đứng sau lưng hắn ta, lúc này đang nhìn hắn ta bằng ánh mắt u ám, như thể muốn lột da hắn ta. Nam nhân sợ hãi run lên, hắn ta không quên Tống Hà là người đã đi cùng cô nương mà hắn ta đã ăn trộm đồ, nói ra thì hắn ta chọn cô nương đó để ra tay, cũng vì hành động ‘đánh rơi tiền’ của Tống Hà.

Trong lòng hắn ta suy nghĩ, nếu nam tử đồng hành ra tay hào phóng như vậy, thì tiểu thư kia phỏng chừng cũng có không ít tiền tài, vì thế mới chọn Nguyễn Du, ai ngờ lại chẳng kiếm được đồng nào…

Giờ đây, lại bị chính chủ tìm đến cửa!

Nam nhân phản xạ muốn bỏ chạy, nhưng Tống Hà nhanh hơn, hắn một tay nắm lấy cổ áo nam nhân, rồi ném mạnh, khiến nam nhân ngã mạnh xuống đất, cơ thể va chạm với mặt đất phát ra tiếng vang nặng nề.

Nam nhân cảm thấy cơ thể như sắp tan ra, chỉ biết hôm nay gặp phải cường địch, hắn ta cũng không định cứng rắn với Tống Hà, chỉ cầu mong có thể chạy thoát. Nhưng khi hắn ta khó khăn lắm đứng dậy chuẩn bị chạy, Tống Hà lại một cước đá hắn ta ngã xuống đất.

Hắn ta phát ra tiếng kêu rên: “Tha mạng, đại gia tha mạng——” Vị đại gia này ra tay rất ác, chỉ hai ba cái đã khiến hắn ta suýt nữa thì phun máu, nếu thêm vài cái nữa, e rằng mạng nhỏ của hắn ta sẽ phải giao lại tại đây.

Tống Hà không thèm để ý đến hắn ta, nhìn về phía linh vị bị ném trên đất, còn bị nam nhân dẫm lên, để lại dấu chân rõ rệt, trên đó viết ‘linh vị gia phụ Nguyễn Sùng Minh’. Trong lòng hắn nhói lại một chút, lúc này mới hiểu tại sao chỉ một gói đồ bị mất mà Nguyễn Du lại lo lắng như vậy.

Nhưng hắn lại còn nổi giận với nàng, không trách nàng mắt đỏ hoe như thỏ con, trông đáng thương cực kỳ.

Trong lòng Tống Hà phiền muộn, lại không nhịn được, một chân dẫm lên lưng nam nhân áo xám, lạnh lùng nói: “Ngươi tự đi đến nha môn tự thú, hay là để gia gia đánh ngươi một trận rồi áp giải ngươi tới?”

Nam nhân sợ đến vỡ mật, vội vàng nói: “Tự đi, tự đi, tiểu nhân tự đi nha môn, không phiền đến đại gia!”

Tống Hà hừ nhẹ một tiếng, âm thanh rõ ràng nhạt nhẽo nhưng như có đao quang kiếm ảnh: “Nếu ta tở về không thấy ngươi ở nha môn, thì mạng ngươi coi như xong. Đừng tưởng chỉ cần trốn là ta không tìm thấy ngươi, toàn bộ huyện Thanh Hà, không có ai mà Tống Hà ta tìm không ra.”

“Tống Hà…” nam nhân áo xám lặp lại tên Tống Hà, suýt chút nữa thì cắn phải lưỡi. Tên tuổi Tống Hà hắn ta đương nhiên đã nghe nói, hắn ta quen một người cùng ngành nghe nói đã ăn trộm đồ của Tống Hà gì đó, bị hắn vặn gãy tay!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play