Bàn tay của Tống Hà rộng lớn và ấm áp, lòng bàn tay còn mướt mồ hôi, hơi dính dính, nhưng bị hắn nắm tay, Nguyễn Du không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy an tâm hơn. Thực ra trước đó ở trong ngục, nàng vẫn khá sợ hãi, nhớ lại cảnh phụ thân và huynh trưởng bị giam trong ngục, lòng nàng co rút đau đớn…
Nhưng là, ngay khi Tống Hà xuất hiện, nàng không còn sợ hãi gì nữa.
“Người hãm hại nàng là Phương Ánh Nhu, biểu muội của Lục Hoài Ngọc, nàng ta đã đi tìm nạn nhân, đưa thuốc cho nạn nhân, nhằm hãm hại nàng.” Ra khỏi ngục, Tống Hà nói.
Nguyễn Du ngẩn người một chút, trong đầu hiện lên hình ảnh của Phương Ánh Nhu, thật ra nàng cũng khá bất ngờ, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì không phải điều gì quá bất ngờ. Tình ý của Phương Ánh Nhu dành cho Lục Hoài Ngọc, người sáng suốt thì ai cũng thấy, nếu vì Lục Hoài Ngọc, Phương Ánh Nhu làm ra chuyện này cũng có thể hiểu được.
Chỉ có điều, Nguyễn Du không thể hiểu, tại sao phải làm vậy? Vì một nam nhân không thích mình mà lại làm ra chuyện như thế…
Vì đã ở trong ngục một đoạn thời gian, nên trong nháy mắt vừa bước ra nhìn thấy ánh sáng, Nguyễn Du theo phản xạ muốn nheo mắt lại, nhưng Tống Hà nhanh hơn, hắn đưa tay che mắt nàng, thấp giọng nói: “Sẽ hơi chói mắt, nàng nhắm mắt lại trước, rồi chậm rãi mở ra.”
Nguyễn Du chưa bao giờ nghĩ rằng, người nóng tính như Tống Hà cũng có lúc dịu dàng như vậy. Nàng nghe lời Tống Hà, ngoan ngoãn làm theo, khi nàng mở mắt ra lần nữa, quả thật không thấy chói mắt nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play