Mục thị thấy nàng, cười bảo nàng không cần đa lễ, còn Tần thị thì nói: “Là Nguyễn nha đầu đến rồi, thật đúng lúc, ta và tổ mẫu của cháu đang chuẩn bị tìm cho tiểu tử Tống Hà này một cô nương phù hợp, không biết cháu có thể giúp xem một chút không?”
Vốn là một câu nói lơ đãng, nhưng sắc mặt Nguyễn Du lại cứng lại, không biết vì sao, lòng nàng đột nhiên đau nhói, lập tức cúi đầu. Còn Tống Hà thấy Nguyễn Du đến, liền như một đứa trẻ làm sai, nhanh chóng giấu tập tranh cầm trong tay vào sau lưng.
Khi Nguyễn Du ngẩng đầu lên lần nữa, sắc mặt đã trở lại bình thường, nàng cười nói: “A Du mới đến Thục Trung không lâu, chưa quen biết nhiều khuê tú, e rằng không có được ý kiến gì đâu ạ.”
Nói vài câu xã giao, nàng liền muốn cáo từ: “A Du còn phải đi thu dọn dược liệu, xin phép lui trước, tổ mẫu, người nhớ ăn dược thiện khi còn nóng nhé.”
“Được, ta sẽ nhớ, cháu yên tâm đi.” Mục thị nhìn Nguyễn Du cười, nha đầu này còn chu đáo hơn cả tôn nữ ruột, “Cháu cũng nhớ chú ý nghỉ ngơi, đừng để bản thân mệt mỏi.”
“Cháu biết rồi ạ.” Nguyễn Du cười cười, mặt có chút hồng, liền lui xuống.
Từ khi Nguyễn Du vào phòng chưa nói chuyện với Tống Hà, thậm chí số lần ánh mắt nhìn hắn cũng rất ít, nhưng ánh nhìn của Tống Hà thì suốt từ đầu đến cuối đều dõi theo Nguyễn Du, ngay cả khi nàng rời đi, hắn vẫn không nỡ thu hồi ánh mắt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT