Vẻ mặt Tần Nguyên Cửu lạnh nhạt: “Đến lúc đó rồi nói sau, những năm nay tôi trồng trọt ở nông thôn, đã lâu không rèn luyện, thân thể không còn bằng ngày xưa nữa, chỉ sợ khó mà gánh vác được mong đợi của các thủ trưởng.”
Ba người ngẫm lại thấy cũng phải, đặc binh không thể so sánh với binh lính bình thường, chỉ cần có chút lai lịch là có thể ngăn chặn, đây chính là cách quản lý từng người không phục.
Trước kia cũng chính là anh Cửu dùng bản lĩnh của mình, cũng như thành tích tuyệt hảo ở chỗ quân phương Bắc, mới có thể làm cái đám kia ngậm miệng lại.
Bây giờ, trong nhà anh Cửu bị liên lụy, người phải chịu đày đến nơi chuồng bò xa xôi này, mỗi ngày chắc chắn phải làm bao công việc bẩn thỉu cực khổ, làm gì còn tinh lực mà rèn luyện chứ?
Người ta đều nói thanh xuân mấy năm của con gái, nhưng thanh xuân của binh lính không phải cũng là như vậy hay sao? Anh Cửu gặp biến cố lúc độ tuổi đẹp nhất rồi, từ nay về sau chỉ sợ đối với bộ đội cũng vô duyên.
Trong nhất thời, các cậu cũng không biết an ủi người thế nào, tất cả đều im lặng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play