Kha Mỹ Ngu nghe vậy thì không khép được miệng, như vậy cũng được sao?

Hang chuột này lớn cỡ nào mà có thể nuôi sống cả một nhà từ già đến trẻ suốt thời gian dài như vậy?

"Còn có nữa nha, cô lớn của cháu khó sinh ba ngày, bác sĩ cũng nói tình hình nguy kịch!"

"Nhưng con bé vừa nghe tin cháu chào đời, tinh thần lập tức tỉnh táo trở lại, cắn răng một cái đã sinh được em trai họ và em gái họ của cháu ra!"

Nói đến đây bà cụ hạ giọng nói: "Tam Nhi mù lúc trước xem bói cho người ta ở đầu thôn nói, đây chính là song sinh long phượng, còn cháu chính là phúc tinh."

Điều này… cũng có thể liên quan đến nhau, Kha Mỹ Ngu giật giật mắt, tiếp tục hào hứng hỏi: "Bà nội, còn có chuyện gì nữa không? Nếu ông Tam Nhi mù đã nói cháu là phúc tinh, thì chắc cháu cũng phải làm ra chút chuyện tốt đi?"

Bà cụ động tác nhanh nhẹn rán bánh xong, lại quét thêm một lớp dầu mỏng dưới đáy nồi, chiên thêm cho Kha Mỹ Ngu quả trứng gà.

Bà ấy lấy cháo kê đậm đặc từ trong cái nồi đất bên cạnh ra, sau đó cẩn thận rắc một lớp đường đỏ thật dày vào, bày cùng một đĩa nhỏ ớt, đậu giác dưa muối tự làm lên trên cái bàn gỗ nhỏ.

Kha Mỹ Ngu ngượng ngùng cười với bà cụ, lập tức cầm đũa lên rồi vùi đầu vào bắt đầu ăn.

Cảm giác đói bụng quá kinh khủng, cho dù phải trải qua mạt thế, cô vẫn luôn mang theo trên người các loại thức ăn như sô cô la, bánh kẹo để có thể nhanh chóng bổ sung thể lực, nên chưa từng trải qua cảm giác như thế này.

Hơn nữa, cô luôn bị người nhà và đại lão nuôi nấng như hoa trong nhà kính, tính tình đã quen ích kỷ độc đoán, hoàn toàn không có tư tưởng quan tâm đến người khác. Huống chi bây giờ cô thật sự rất đói.

"Ăn từ từ, ăn từ từ, nếu không đủ thì bà nội làm thêm cho cháu." Bà cụ thấy cô ăn sắp nghẹn, vội vàng đưa cho cô một bát nước ấm đun sôi.

"Cơm bà nội nấu ngon thật đấy." Kha Mỹ Ngu chân thành khen ngợi từ tận đáy lòng.

Rau củ quả ở mạt thế đều là thủy canh, làm sao có mùi vị thơm ngọt như cây được trồng trên đất quê hấp thụ tinh hoa đất trời này? Khác nhau như ăn thịt gà nhà với thịt gà công nghiệp vậy!

"Cái miệng nhỏ của bé con như bôi mật vậy, giống hệt như hồi nhỏ cha cháu nằm trong tay bà đòi ăn." Bà cụ vui vẻ vỗ vỗ cô: "Không phải ai cũng nấu cơm như vậy à, sao cơm bà làm lại ngon hơn được?"

Kha Mỹ Ngu không rảnh nói chuyện, không ngừng xúc cháo tiếp tục ăn.

Lúc này bà cụ mới tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Tam Nhi mù đời đời kiếp kiếp đi xem bói cho người ta, truyền qua bảy đời rồi, hơn nữa chỉ cần người nào chạm vào cái nghề này, không mù loà cũng bị què chân, nghe nói là do tiết lộ thiên cơ nhiều quá gây ra."

"Ông ta nói cái gì cũng đúng, nếu như không phải thời thế không tốt, ông ta đã sớm vào thành phố ăn ngon uống say…"

Ngay khi bà ấy đang nói chuyện hăng say, thím hai đã mặt mày u ám bước vào: "Mẹ, nếu con nhớ không lầm, con bé tám nhà con sinh ra cùng lúc với cháu bảy, chỉ chênh lệch nhau có năm sáu phút."

"Tại sao mẹ lại cho rằng cháu bảy là phúc tinh?"

"Bát tự của con bé tám nhà con mới là mệnh vượng gia, hơn nữa, từ hôm nay mới bắt đầu, con bé chính là con phượng hoàng đầu tiên bay ra khỏi thôn chúng ta!"

Kha Ân Thục cũng đi vào, mím môi cười nói: "Mẹ, bà nội, xin mọi đừng tranh luận số mệnh nữa, cẩn thận tai vách mạch rừng, bị người ta nghe thấy, chúng ta đều sẽ phải bị giáo huấn đấy ạ."

"Hơn nữa, ai tốt số không thể nói miệng mà ra, phải dùng cả tay và đầu để giành lấy."

"Nhưng mà bà nội, dân gian có một câu nói, phúc hoạ tương y, âm dương chung tế*!

(*Phúc và họa phụ thuộc vào nhau, âm và dương hỗ trợ lẫn nhau!)

"Nếu như thật sự có phúc tinh thì cũng phải có tai tinh đi kèm mới có thể duy trì được sự cân bằng, bà cảm thấy cháu và chị họ một người là phúc tinh một người là tai tinh hay sao ạ?"

Bà cụ hếch mặt lên một phát, cười khẩy: "Cháu có phải tai tinh hay không thì bà không biết, nhưng Ngu Bảo Nhi nhà ta nhất định là phúc tinh!"

Kha Ân Thục giữ chặt mẹ mình, cười nhạt nói: "Bà nội, dù sao cũng không có cái gì là tuyệt đối, cuối cùng thời gian sẽ có câu trả lời thôi."

"Hy vọng lúc đó bà không thấy hối hận!"

Trong khi bọn họ nói chuyện, Kha Mỹ Ngu lại vùi đầu vào ăn hết sạch bát cháo, bụng của cô cũng chỉ vẻn vẹn có một ít thức ăn, còn lâu mới no.

Không có tinh hạch để bổ sung năng lượng, như vậy quá lãng phí thức ăn!

Trong thời đại tài nguyên khan hiếm này, được ăn no là điều xa xỉ, huống chi khẩu vị của vì dị năng mà lớn đến kinh người, xem ra trong thời gian ngắn cô sẽ phải chạy vạy khắp nơi để kiếm khẩu phần lương thực.

Sau khi lắc đầu, Kha Mỹ Ngu nghiêng đầu nhìn về phía Kha Ân Thục.

Dị năng và thần thức mạnh mẽ của mình đều xuyên theo, vậy thì đại lão kiếp trước tung dị năng cấp cao ra để tìm kiếm người chúc phúc trên khắp thế giới, chi cả đống tiền để mọi người chúc phúc cho cô trở thành một con cá chép nhỏ, chắc là cũng nương theo mà đến rồi đi?

"Bà nội." Kha Mỹ Ngu đảo mắt liên tục, gật đầu nghiêm túc nói với bà cụ: "Nếu cháu đã là phúc tinh, vậy chắc chắn em tám chính là tai tinh."

"Một đại phúc tinh như cháu suýt chút nữa bị em ấy khắc chết, có thể thấy công lực của em tám rất lợi hại nha."

"Vì hạnh phúc và sức khỏe của cả nhà chúng ta, hay là bà thử bàn bạc với ông nội về việc chia nhà chút đi?"

Lời nói của cô giống như cái chày gỗ đập vỡ mộng của bọn họ.

Bà cụ giật nhẹ góc áo dưới gầm bàn, không ngừng nháy mắt với cô.

Kha Mỹ Ngu vỗ nhẹ vào mu bàn tay của bà cụ để trấn an.

Sắc mặt của hai mẹ con nhà thím hai có chút kỳ quái, một mặt thì cảm thấy cạn lời vì Kha Mỹ Ngu da mặt dày thể hiện mình là phúc tinh, mặt khác thì không tin nổi cô có thể nói ra hai từ "chia nhà" dễ như trở bàn tay.

Nếu chia tay thật sự dễ dàng như vậy, bọn họ còn phải chật vật nhiều năm như vậy sao? 

"Chị bảy, chia nhà cũng không phải lời nói đùa." Nụ cười của Kha Ân Thục hơi thu lại.

"Chị không làm chủ được, sau này chị hãy nói ít thôi, để không làm tổn thương trái tim ông bà nội."

Kha Mỹ Ngu chống cằm, chớp chớp mắt: "Không phải phép khích tướng sao?"

"Tôi biết khoảng thời gian này mấy người lăn lộn lung tung, không phải là muốn chia nhà sao?"

"Ông bà nội là dân chủ nhất, mấy người muốn chia nhà thì nói thẳng, ai mà cản được?"

"Đây là xã hội mới, cũng không gia trưởng như xã hội cũ."

Cô vừa dứt lời đã bị bà cụ kéo về nhà chính.

Sau khi đóng kỹ cửa lại, bà nội Kha bực bội chọc nhẹ vào trán của cô: "Con bé ngốc, nếu cháu đã biết bọn chúng muốn chia nhà, sao còn thuận miệng nói giúp nó?"

"Trong gia đình ta nhà nào bà chẳng quan tâm, chỉ có cháu đứa nhỏ tinh nghịch này, bởi vì cháu, năm thằng anh trai của cháu đến tận bây giờ vẫn còn độc thân kia kìa."

"Bà nội." Kha Mỹ Ngu mỉm cười nắm lấy cánh tay của bà cụ, nhỏ giọng làm nũng nói: "Năm người anh trai của cháu đều có thể lấy vợ với sính lễ hơn một trăm đồng, các cô gái ở mười dặm tám thôn ai chẳng muốn vào cửa nhà mình, bà còn lo lắng cái gì?"

"Chủ yếu là năm người anh trai của cháu tốt như vậy, làm gì có cô gái bình thường nào xứng được?"

"Hôn nhân là thứ chỉ có thể gặp nhưng không thể cầu, không vội vàng được đâu ạ."

Bà cụ ném cho cô một cái nhìn khinh khỉnh: "Các anh của cháu ở nhà mình đều tốt đẹp trong mắt người khác, nhưng làm gì có ai tình nguyện gả con gái ngoan cho nông dân không thích làm ruộng hả?"

Kha Mỹ Ngu nhíu mày cười nhẹ: "Điều đó có nghĩa là các anh cháu dùng đầu óc tốt thôi, tính toán công điểm để làm việc, tuyệt đối không bao giờ để người khác lợi dụng mình."

"Cái con bé này, cái gì cũng giỏi ngụy biện." Bà cụ dở khóc dở cười nói: "Lười biếng thành người thông minh?"

"Còn không phải sao ạ, nhà chú hai toàn con gái, ăn cũng rất nhiều, làm việc bằng nhà mình, lượng cơm giống nhau, có gì oan ức?"

"Cả thôn ai cũng biết người nhà chú hai làm trâu làm ngựa cho nhà mình, phòng bốn nhà con có sáu người cường tráng lực lưỡng thì lại giương mắt nhìn, ăn không ngồi rồi, dựa vào cái gì chứ?"

"Chia nhà đi bà, nhất định phải chia, ông bà cứ đi theo phòng bốn nhà con, sau này một đứa phúc tinh như con sẽ cho ông bà được ăn ngon uống say mỗi ngày!"

Hai chữ chia nhà quá mức nhạy cảm, khiến cho ông cụ cũng phải hoảng hốt.

"Ngu Bảo Nhi nói cái gì đó?" Ông cụ vừa mặc áo khoác vừa sờ tẩu thuốc lá, cau mày đi ra: "Ông ở trong phòng cũng nghe thấy hai người cãi nhau nhao nhao trong bếp." 

Kha Mỹ Ngu cười, cũng đi ra nắm lấy cánh tay của ông cụ: "Ông nội, mấy ngày nay cháu làm ầm ĩ hơi quá đáng, nhưng lúc không có người cháu lại suy nghĩ rất nhiều."

"Cháu được ông bà nội, cha mẹ và năm người anh trai thương yêu, còn được ông bà ngoại và ba người chú chiều chuộng, ăn ngon mặc ấm rất tự tin."

"Cũng chỉ vì không chia nhà, nên cháu đã giẫm đạp lên ba nhà khác, không hiểu sao lại bị mang tiếng xấu là một con bọ hút m.á.u nhỏ."

"Bây giờ cả nhà chú hai đều bất mãn, sau này khi năm người anh trai của cháu kết hôn, không biết những chú thím khác sẽ nghĩ như thế nào nữa."

"Cha mẹ không phân biệt, nhiều người trong thôn cũng sống như thế." Bà cụ thấy cháu gái thật sự để chuyện chia nhà trong lòng, suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Nếu như chúng ta chia nhà, không biết người trong thôn sẽ bàn tán thế nào nữa."

"Cột sống thẳng cả đời của ông bà cháu cũng sẽ bị đ.â.m cong!"

"Ông nội, ý của ông thế nào ạ?" Kha Mỹ Ngu nghiêng đầu nhìn về phía ông cụ.

Ông cụ Kha châm tẩu thuốc khô rít vài hơi rồi nói bằng giọng khàn khàn: "Cháu gái nói suy nghĩ của mình ra đi."

"Ài, ông già, đứa nhỏ Ngu Bảo Nhi này nói gió chính là mưa, sao ông cũng nghe theo nó thế hả?" Bà cụ bất lực trừng mắt liếc ông ấy một cái.

Ông cụ khoát khoát tay, ra hiệu cho Kha Mỹ Ngu nói tiếp.

Kha Mỹ Ngu cười nhẹ, bẻ ngón tay nói: "Cả đời ông bà lo lắng cho con cháu nhưng cuối cùng lại chẳng nhận được gì nhiều, cháu thấy bất công cho ông bà lắm."

"Bác cả vì mặt mũi của ông mà nhận được chức vị đại đội trưởng; Bác hai nhà nhiều con gái nhưng có con rể giỏi giang thế kia, sau này bọn họ sẽ có một cuộc sống hạnh phúc; Bác ba thì học vấn quá cao, luôn luôn là nhân viên ghi điểm trong thôn, nắm chắc quyền lực!"

"Cha cháu cũng là vì ông nội, cưới mẹ cháu về nhà sinh phúc tinh."

"Hơn nữa hai ông bà thực sự đang rất cố gắng xử lý mọi chuyện công bằng, thế nhưng lại quá chiều chuộng cháu, mọi người đều bị điều này che mắt, thế nên tích tụ rất nhiều oán hận trong lòng."

"Nếu mà để cháu nói, thì các bác và cha cháu cũng sắp đến tuổi làm ông rồi, làm gì cũng nên học cách nuôi sống gia đình của mình."

"Có hai vị trưởng lão như ông bà trông coi, bọn họ cũng sẽ không phạm sai lầm."

Ông cụ hít một hơi t.h.u.ố.c lá thật sâu, trầm tư một lúc rồi gật đầu, cơn mỏi mệt và bất lực trong lòng biến thành một tiếng thở dài: "Con bé bảy nói đúng, hai vợ chồng già chúng ta làm sao có thể quản lý chúng nó cả đời được?"

"Chẳng bằng nhân lúc bộ xương già này vẫn còn cứng rắn, ở bên cạnh trông coi giúp đỡ chỉ đạo chúng nó."

"Ông già, ông…" Bà cụ có chút khiếp sợ nhìn ông ấy.

Không ai hiểu ông ấy hơn người vợ như bà, bởi vì ông cụ Kha đã trải qua quá nhiều chuyện, chiến tranh, đói kém, sinh ly tử biệt… thế nên càng già ông càng thích một nhà sôi nổi sống chung với nhau.

"Bà già, đừng khuyên tôi nữa, lời nói của bé con đã thức tỉnh cái đầu ngu muội này của tôi rồi, thà để bọn trẻ sống cuộc sống riêng của chúng, còn hơn khiến bọn chúng oán giận mình."

"Ngôi làng lớn như vậy, bọn chúng có thể đi bao xa?"

"Huống chi chúng ta còn là cha mẹ ông bà của bọn chúng, nếu bọn chúng thật sự không thèm đếm xỉa đến chúng ta, người trong thôn có thể dìm c.h.ế.t bọn chúng bằng nước bọt!"

"Cứ như vậy đi, đêm nay hai chúng ta vất vả một chút, đếm xem có bao nhiêu đồ vật trong nhà, chia hết ra làm sáu phần, hai vợ chồng già chúng ta một phần, bốn phòng nhà chúng nó mỗi phòng một phần, còn lại một phần dành cho những đứa trẻ chưa lập gia đình trong nhà."


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play