Ở nông thôn, mọi người đều thân thiết và biết mọi thứ về nhau. Lúc nói chuyện, họ thường quên giữ mồm giữ miệng, đã nói là nói ra một tràng: "Tề Bán Tiên nói nhà họ Quý có thể ăn nên làm ra như ngày hôm nay, tất cả là vì họ thờ cúng sách tiên. Bây giờ sách không còn nữa, gia đình họ đã bị sách tiên quật lại, khiến họ không có con cháu nối dõi…"
Nói xong, bà cụ ấy bực bội tát vào miệng mình: "Ai ya, coi cái miệng nhiều chuyện của tôi này, sao lại nói hết ra như vậy chứ? Ngu Bảo Nhi, cháu đừng nghe bà Vương nói bậy. Đây là Hạ Hoa mới, không có yêu ma quỷ quái đâu!"
Kha Mỹ Ngu mỉm cười lắc đầu, nghiêng người thấp giọng hỏi: "Bà Vương, Tề Bán Tiên là ai?"
Nghe thấy cái tên này cùng với câu chuyện nửa thật nửa giả kia, Kha Mỹ Ngu vô cùng hứng thú.
Mọi người quay mặt nhìn nhau, bọn họ lỡ nói nhiều quá rồi. Bọn họ thực sự coi cô là con cháu trong nhà, không nhịn được mà hạ giọng nói tiếp: "Tề Bán Tiên là người trong gia đình có truyền thống coi bói ở thôn chúng ta. Người nhà họ xem bói rất linh, vì để lộ ra quá nhiều thiên cơ, tất cả thành viên trong nhà không què chân thì cũng mù mắt.
Ví dụ như cha cậu ta bị mù, còn anh cả của cậu ta thì bị què. Chỉ có cậu ta là người duy nhất không thích làm việc này từ khi còn nhỏ, nên cậu ta cũng là người bình thường duy nhất trong gia đình."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT