Các đồng chí công an dừng lại, kinh ngạc nhìn sang: "Đồng chí, đồng chí có thể nói thêm chút ý kiến không."
Kha Mỹ Ngu trấn an cậu bé, sau đó đi qua nhỏ giọng nói: "Theo tôi được biết, trong quân khu đều có truyền hình, gia đình quân nhân mất con là chuyện lớn, hơn nữa tôi thấy cậu nhóc thông minh hiểu chuyện, dáng vẻ dễ thương ăn mặc có điều kiện."
"Cho thấy điều kiện gia đình cậu bé rất tốt, có thể suy ra rằng cha cậu bé ít nhất có cấp bậc chính quy từ cấp tiểu đoàn trở lên. Cậu bé còn nhỏ, cha chắc cũng chưa già."
"Tuổi còn trẻ đã ở cấp tiểu đoàn, chắc chắn cha của đứa bé là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của quân đội, vậy nên đài truyền hình quân đội sẽ sẵn sàng dành nửa phút làm thông báo tìm người đi?"
"Mất con là chuyện lớn, chỉ cần có người nghe được chuyện này, nhất định sẽ chú ý."
"Hơn nữa, các quân khu đều nắm rõ thông tin, nếu một gia đình thực sự mất con, nhất định có thể tìm được thông qua truyền thông."
"Đúng vậy, quân nhân mất con là chuyện trọng đại, chúng ta nhất định phải báo cáo." Trước đó nhóm công an có chút suy nghĩ hẹp hòi, chỉ muốn theo dõi chi tiết tìm hiểu nguồn gốc, lại không biết có lúc mò kim đáy bể cũng chẳng được gì.
Sau khi chụp ảnh đứa trẻ, Kha Mỹ Ngu liền đưa bé con về nhà cùng bà Kha trên xe buýt.
Xe chạy thẳng đến cổng thôn bọn họ, kinh động đến mức hơn phân nửa người dân cầm bát đi ra hóng chuyện.
Mọi người đã nghe về những gì xảy ra trên chợ, lúc này đều đang tò mò nhìn đứa trẻ bị lừa bán trong thành phố.
"Đứa bé này nhìn thật đẹp, lại là con trai nữa, thím ba Kha, chờ cha mẹ của đứa bé tìm tới, không biết sẽ cho nhà thím bao nhiêu thù lao đây." Một bà chị hâm mộ nói: "Em bảy Kha đúng là cái túi may mắn."
Kha Mỹ Ngu bịt tai đứa trẻ.
"Cô nói cái gì đó, nhà tôi không thiếu ăn thiếu mặc, tham lam như thế làm gì?"
"Chỉ cần đứa nhỏ tìm được người nhà, cũng coi như tích phúc cho bảo bối nhà chúng tôi rồi." Bà cụ trừng mắt lườm người kia một cái, hừ lạnh cười: "Bên ngoài ai cũng học tập ngu dốt, nhà tôi giác ngộ cao không được à?"
"Được, được, được." Bà chị liên tục gật đầu, sợ bị phát hiện sai lầm, bị cho là kém ý thức.
Đứa trẻ nhút nhát ở một nơi xa lạ, nằm im trong vòng tay Kha Mỹ Ngu, chỉ lộ ra một đôi mắt như quả nho tò mò nhìn xung quanh.
Khi ở trong đồn công an, Kha Mỹ Ngu và bà cụ Kha nói không cần chi phí sinh hoạt của đứa trẻ.
Thế là các đồng chí công an mua ít đồ ăn và quần áo, giao đến nhà họ Kha, nói mỗi tuần giao một lần, rồi rời đi không vào nhà.
"Mẹ, Tiểu Ngư Nhi mọi người về rồi." Bà Kha cười đem hai đĩa sủi cảo từ trong phòng bếp đi ra: "Sủi cảo vừa làm xong, vừa vặn ăn lúc còn nóng, nhân bánh bên trong là trứng vịt hoang và rau hẹ."
Nhóc bánh bao ngửi thấy mùi kia, bụng nhịn không được réo lên ùng ục.
Cậu bé ngẩn ngơ, lập tức chui vào vòng tay Kha Mỹ Ngu, lộ ra cái m.ô.n.g nhỏ uốn éo của mình khiến mọi người bật cười ha ha.
Mặc dù sản lượng lúa mì không cao, nhưng lại cực kỳ ngọt ngào đậm đà, rau hẹ tươi non bọc đều trong trứng vịt hoang tẩm mỡ lợn, chấm gia vị, cắn một miếng là thấy cực kì thỏa mãn!
Một mình bánh bao ăn hết nửa đĩa.
Sau khi tiêu hóa thức ăn một chút, cậu nhóc buồn ngủ đến mức gục đầu xuống, rõ ràng tác dụng của thuốc mê vẫn chưa qua.
Kha Ngu Ngu đặt cậu bé lên giường mình, rồi nằm xuống bên cạnh híp mắt lại, để thần thức chìm vào trong không gian.
Đã gọi là nghệ thuật có chuyên môn, thời gian của cô không thể so sánh với tu sĩ chuyên nghiệp, có thể hiểu thấu một môn cũng tốt rồi, còn lại để phụ trợ thôi.
Kha Mỹ Ngu xem qua trung tâm thương mại, phát hiện ra cách đơn giản và tiết kiệm nhất là làm bùa chú.
Giống như luyện đan, luyện khí cần rất nhiều vật liệu, tỉ lệ thất bại cũng cao, quan trọng nhất là người bình thường có thể sử dụng, giá cả trong trung tâm thương mại cũng không quá đắt.
Bày trận pháp phải dùng đầu óc rất nhiều, thà mua một hai bộ có sẵn trong trung tâm thương mại còn hơn, dùng được bao nhiêu lần.
Tuy rằng bùa cũng có thể mua, nhưng nếu có thể tự mua bút vẽ bùa, lá bùa và linh cát, chế thành bùa sẽ có lợi nhuận rất cao!
Điều quan trọng nhất là, sau này tu vi của cô không cao, nhưng cũng có thể luyện chế ra rất nhiều loại bùa chú cấp thấp.
Bùa có thể dùng để bày trận, chữa bệnh cứu người, có công dụng phòng thủ, đồng thời cũng có thể dùng làm các loại công cụ, rất tiện lợi!
Đương nhiên cô cũng phải nghiên cứu qua những thứ luyện đan, luyện khí, bày trận.
Kha Mỹ Ngu tiếp tục xem như một trò giải trí, lên sẵn kế hoạch kiếm giá trị hòa bình trong lòng.
Có lẽ dòng chảy thời gian trong không gian và bên ngoài khác biệt, linh thảo sinh trưởng cực nhanh, lúc này đã cao ba tấc!
"Thứ đàn bà phá hoại, không nói một lời đã tiêu hết tiền?" Một âm thanh lớn vang lên, sau đó là một giọng nam hung ác làm đứa nhỏ trên giường giật mình tỉnh dậy.
"Không sao." Kha Mỹ Ngu vỗ lưng cậu bé, cười nhẹ: "Em còn muốn ngủ thêm chút nữa không?"
Lư Việt Hải lắc đầu, chỉ vươn cổ nhìn ra ngoài: "Chị, bên ngoài có chuyện gì vậy?"
Kha Mỹ Ngu mở một khe hở trên cửa sổ, cả hai lập tức ghé vào mặt bàn nhìn ra.
Bác hai Kha kéo bác gái hai đang che mặt khóc lóc tóc tai bù xù ra ngoài: "Đi mau, hôm nay cô không lấy lại được tiền thì đừng về nhà, ở nhà mẹ đẻ đi!"
Em chín Kha bên cạnh khóc ôm lấy bác gái hai, chỉ biết gọi cha mẹ.
Động tĩnh lớn như vậy ảnh hưởng đến tất cả mọi người trong khu.
"Thằng hai mày làm gì đấy?" Ông cụ mặc quần áo đứng ở cửa nhà chính kêu lên.
"Cha." Bác hai Kha tức giận dữ nói: "Con không chịu nổi nữa, cô ta là một người phụ nữ phá hoại, ngu dốt, không bàn bạc gì với con mà đã ôm sạch số tiền chia nhà ra tiêu!"
Tất cả mọi người trong nhà họ Kha, kể cả hàng xóm vịn tường vây trước cổng hóng chuyện đều há hốc mồm.
Đây không phải là tám mươi xu, tám đồng, mà là tám mươi đồng, có thể tiêu hết số tiền này trong một ngày cũng thật lợi hại!
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra." Ông cụ nhíu chặt lông mày.
Bà cụ cũng tức giận nhưng chỉ cười khẩy một tiếng.
Bác hai Kha ném bác gái hai xuống đất: "Con… con không muốn làm ruộng cả đời, nên mới tìm người nghe ngóng."
"Nghe nói lò nấu rượu của nhà máy tinh bột trong thành phố thiếu công nhân tạm thời, lương mỗi tháng mười đồng, bao ăn ở."
"Chỉ là đi cửa sau mất ít tiền."
"Không ngờ lúc con về lấy tiền, lại phát hiện không còn một xu dính túi!"
"Cha nó, không phải trước đó chúng ta nói dùng tiền mua thuốc sao?"
"Đại phu người ta nói, thuốc này uống càng sớm càng tốt, uống càng nhiều thì càng dễ thụ thai."
"Nhưng mà thuốc hơi đắt, một bộ thuốc năm đồng, một liệu trình trị liệu chỉ có năm bộ thuốc, làm gì cũng cần uống ba đến năm liệu trình mới có hiệu quả."
"Đại phu người ta thấy tình huống của chúng ta đặc biệt, có lòng giúp đỡ chúng ta, cố ý cho giá rẻ."
"Tám mươi đồng cho năm đợt trị liệu, cuối cùng còn đưa tặng đơn thuốc bảo đảm sinh con trai nữa!"
Bác hai Kha hít sâu một hơi: "Tôi không nói không mua thuốc, nhưng cô chưa nói tiếng nào đã mua, còn không bàn bạc với tôi một chút!"
"Nếu dùng tiền để đi cửa sau, mỗi tháng chúng ta thu được mười đồng, lúc đó muốn uống thêm bao nhiêu thuốc chẳng được?"
Bác gái hai sửng sốt một chúc, sau đó quay đầu nhìn mọi người đang hóng chuyện xung quanh, rồi lại đưa mắt nhìn về phía ông cụ đang đứng ở cửa nhà chính.
"Cha." Bà ta liên tục dập đầu với ông cụ.
Bác gái hai nước mắt nước mũi giàn giụa trên mặt, cầu xin: "Cha, con biết cha là người công bằng nhất."
"Cha đã giúp anh cả tìm được công việc làm đội trưởng, để em ba làm nhân viên ghi công điểm, và tìm cho em bốn nhà vợ có điều kiện tốt nhất ở Hậu Trang."
"Nhưng phòng hai chúng con lại chưa bao giờ được cha chiếu cố, lần này con xin cha với tư cách là con dâu."
"Cha cho chúng con vay tiền, khi nào cha bọn trẻ đi làm, mỗi tháng chúng con sẽ trả cho cha năm đồng… không, tám đồng, được không ạ?"
Ông cụ tức giận đến mức cầm tẩu thuốc lào gõ mạnh vào khung cửa, rắc một tiếng, tẩu thuốc lào phục vụ hơn mười năm đã nứt làm đôi.
Bà cụ sợ ông cụ nổi giận, vội vàng nhảy ra véo eo ông cụ, nổi giận mắng: "Nhà thằng hai, sao lòng dạ mày lại đen tối độc ác, mắt dính đầy phân bò như thế?"
"Tao với cha chồng mày thiên vị phòng khác bao giờ?"
"Đúng, bình thường hai chúng tao chăm sóc Ngu Bảo Nhi nhiều, vì đồ ăn hàng ngày đều là phúc khí của con bé mang đến, hơn nữa người ta còn có năm thằng anh trai, tùy tiện dùng sức một tí cũng có thể nuôi đủ cái bụng mèo nhỏ của nó!"
"Thằng cả có thể làm đội trưởng, đó là vì nó đã bỏ ra nhiều công sức trong nạn đói, tất cả thôn dân đều nhìn thấy, lấy đâu ra chuyện cha mày giúp đỡ?"
Đám người hóng chuyện lúc này mới nhớ lại, không sai, bác cả nhà họ Kha có phong thái rất giống ông cụ.
Khi nạn đói mới xuất hiện, ông ấy bàn với trưởng thôn trước tiên đi săn b.ắ.n ở phía sau núi, để mỗi nhà có thể tiết kiệm được một ít lương thực. Bấy giờ thôn bọn họ là nơi duy nhất không có ai c.h.ế.t đói, lúc các thôn khác đến cướp giật thức ăn, ông ấy là người lãnh đạo nhóm thanh niên ra tay ngăn cản quyết liệt.
Không có cống hiến, bác cả Kha làm sao có thể ngồi lên vị trí đội trưởng?
Bà cụ không cho bác gái hai kịp mở miệng, tiếp tục nói: "Nhắc mới nhớ, bốn đứa con trong nhà, bao gồm cả hai đứa con gái, đều được đi học."
"Chỉ là chồng mày quá ngu, hồi tiểu học còn bị tôi dùng chổi đánh cho nổi u trên đầu!"
"Thằng ba, thằng bốn đều thông minh, thằng ba tự thi đỗ cấp ba, là người có học nhất thôn, nó không làm người ghi công điểm thì ai làm?"
"Đến lượt thằng bốn thì không có vận tốt như vậy, lúc đó cha chồng mày đi đánh trận, trong nhà không có tiền."
"Nó chỉ học hết cấp hai rồi về nhà, nếu không với trí thông minh của nó, có khi còn thi được cả đại học!"
"Hơn nữa, vợ nó là nó tự tìm, không liên quan gì đến nhà mình, chỉ là điều kiện nhà chúng ta không tệ, sau khi tìm hiểu rồi người ta mới quyết định."
"Chuyện này thì liên quan gì đến cha chồng mày?"
"Bây giờ mới vừa chia nhà, mày đã phung phí hết tám mươi đồng, ai mà biết thằng đại phu kia là thật hay giả, còn mày nữa, cho dù người ta có công việc tạm thời cũng không chờ đến lượt mày lấy tiền đi cửa sau!"
"Tao thấy hai đứa chúng mày có vấn đề đầu óc rồi đấy, đã không có tiền, còn nhớ đến tiền quan tài của tao với cha chúng mày, phì, sao chúng mày không lên trời đi?"
"Mẹ, đại phu người ta nổi tiếng lắm, có bao nhiêu người uống thuốc có con rồi, lại còn là con trai nữa."
"Nhà con không có con trai nối dõi, sau này ai sẽ nuôi con và cha bọn nhỏ đây?"
"Ai sẽ làm chỗ dựa cho bốn đứa con gái số khổ của con, giúp chúng nó không bị nhà chồng bắt nạt đây?"
Kha Ân Thục đi chợ về, nhân lúc còn sớm lại tiếp tục lên núi, bây giờ mới về đến nhà, mặt không thay đổi đứng bên ngoài nghe chuyện cười bên trong.
Cô ta hiểu rõ chấp niệm có con trai của cha mẹ, nhưng tiêu hết tám mươi đồng không chớp mắt, khiến cô ta cảm thấy hơi kỳ lạ mờ mịt. Lần trọng sinh này của cô ta thật sự có thể thay đổi cuộc sống sao?