Tĩnh Mặc lắc đầu: “Một chén là đủ rồi. Đúng rồi, ta thấy trời vẫn còn mưa, sợ là trông chốc lát cũng chưa ngưng được. Đến lúc đưa cơm để ta đưa sang phòng của thế tử Định Bắc hầu kia.”
Khương Đường ngẩn ra, nàng đặt cái bát sang một bên, ôm đầu gối, nhẹ giọng nói: “Ngươi thấy cả rồi à…”
Tĩnh Mặc sờ đầu Khương Đường: “Cái loại người này chỉ ỷ vào xuất thân của mình tốt, nói năng bậy bạ, chúng ta là nha hoàn, thấp cổ bé họng, chỉ có thể tránh né một chút. May mắn vừa rồi Ngũ công tử tới đó nếu không ta đã đi tìm đại nương tử.”
Thật ra nếu Cố Kiến Sơn không tới thì thế tử Định Bắc hầu kia cũng không làm được gì, đây là thôn trang của Lục Cẩm Dao, quá lắm chỉ có thể nói cho sướng miệng mà thôi.
Khương Đường xoa mặt: “Ta còn tưởng rằng công tử thế gia đều sẽ giống như Tứ gia và Ngũ công tử.”
Làm nha hoàn chính là như vậy, bị người ta khi dễ cũng không thể phản kháng. Có người còn tặng nha hoàn và gia đinh cho người khác, bất quá chỉ là sang tay khế ước bán thân mà thôi.
Loại người như Chu Thần Viễn không chừng còn có thể làm ra loại chuyện cưỡng ép dân nữ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play