Lục Cẩm Dao dùng xong điểm tâm, Cố Kiến Châu yên lòng đi làm.

Điều duy nhất khiến Lục Cẩm Dao kinh ngạc chính là, đây là Khương Đường làm. Nàng biết tâm tư của Khương Đường, nhưng tuyệt đối không thể tác thành.

Còn Cố Kiến Châu vui vẻ thưởng cho nàng, Lục cẩm Dao còn chưa đến mức hẹp hòi như vậy.

Lục Cẩm Dao nói với Cao ma ma nói: “Bên Khương Đường làm phiền ma ma xem chừng.”

Cao ma ma là bà v.ú của Lục Cẩm Dao, nhìn Lục Cẩm Dao lớn lên, vẫn coi Lục Cẩm Dao như con gái ruột thịt, Lục Cẩm Dao có thai, bà vui mừng hơn bất cứ ai.

Cao ma ma lập tức vuốt phẳng khuôn mặt hoa cúc: “Đại nương tử yên tâm.”

Cao ma ma phụng mệnh nhìn chằm chằm Khương Đường, nhưng nàng vẫn ở tiểu trù phòng chưa từng ra ngoài. Chỉ có một lần ra ngoài duy nhất là ngày hôm sau theo Hoài Hề ra ngoài chọn mua thức ăn.

Người phụ trách mua thức ăn trong Yến Cơ Đường chính là Hoài Hề, ngoài ra, Hoài Hề còn quản cửa hàng đồ cưới của Lục Cẩm Dao.

Bình thường nha hoàn không dễ ra khỏi cửa, Khương Đường viện cớ thức ăn không đủ mới có thể ra ngoài một lần.

Hoài Hề và Lộ Trúc cùng tuổi, mắt phượng mày liễu, dáng người có vẻ gầy, nàng ấy cho Khương Đường một cái nón rộng vành: “Đội vào.”

Triều Ngự không có quá nhiều hạn chế với phụ nữ, nữ tử chưa lấy chồng cũng có thể ra ngoài.

Hoài Hề chẳng qua là cảm thấy tướng mạo của Khương Đường quá gây chú ý: “Lát nữa ta mua đồ xong còn có chuyện khác, hai khắc sau hội họp ở cửa tiệm vải Vĩnh An.”

Hoài Hề ra ngoài không chỉ vì chuyện mua đồ.

Khác với những viện khác, ở Yến Cơ Đường, chỉ cần làm tốt chuyện của mình, còn lại thời gian là có thể làm ít việc vụn vặt. Thời gian nhàn rỗi Lục Anh các nàng đều sẽ thêu khăn hầu bao, sau đó nhờ Hoài Hề mang ra phủ bán.

Một tháng cũng có thể kiến hai đồng bạc.

Ngoại trừ Khương Đường, hầu như mọi người đều làm những việc này.

Hiện tại coi như bảo Khương Đường thêu nàng cũng không thêu được, nàng một lòng một dạ đều nghĩ tới nửa giờ mà Hoài Hề nói, hai khắc chính là nửa giờ, nàng phải mua đủ đồ của mình.

Dường như Hoài Hề biết nàng muốn ra ngoài.

Nếu như đặt ở hiện đại, Lục Cẩm Dao là nữ chủ tịch, vậy Hoài Hề chính là thư ký chủ tịch.

Nàng ấy nhận bổng lộc cho nhân viên phía dưới, trừ làm việc gọn gàng mạnh mẽ vang dội, còn rất hòa thuận.

Mua thức ăn cũng không tốn nhiều thời gian, Khương Đường muốn mấy hương liệu, còn ở tiệm tạp hóa mua ít hoa quả khô.

Hoài Hề thấy cái gì mới mẻ thì mua cái đó, thôn trang không có thịt dê, món tráng miệng và ô mai khô của Ngũ Hương Cư, mua xong đồ mỗi người đi một ngả.

Hai khắc sau, Hoài Hề chờ ở tiệm vải Vĩnh An, Khương Đường không đến trễ, thế nhưng vác bao lớn bao nhỏ.

Hoài Hề thường giúp Khương Đường mua đồ, đa phần là son phấn, có khi còn có vải dệt đang thịnh hành.

Nhưng lần này đi ra, Khương Đường cũng không mặc những xiêm y đó, mà là mặc xiêm y nha hoàn Yến Cơ Đường.

Xiêm y nha hoàn tam đẳng mặc chính là áo váy màu xanh lam, trên eo buộc thắt lưng màu xanh đậm, không có thêu bất kỳ hoa văn nào, hình dáng cực kỳ đơn giản.

Người khác ăn mặc đều là dáng vẻ quê mùa, nhưng ở trên người nàng chính là thanh thủy xuất phù dung, còn có thể giảm bớt tướng mạo diễm lệ của nàng.

Hoài Hề cho rằng bao lớn bao nhỏ này của nàng lại là son phấn, muốn khuyên nhủ nàng tích cóp nhiều chút tiền đừng tiêu lung tung, nghĩ tới nghĩ lui lại nhịn xuống, trước kia cũng không phải chưa từng khuyên.

Hoài Hề thu hồi ánh mắt: “Không có chuyện gì khác thì đi về thôi.”

Khương Đường không ngừng gật đầu.

Hai tay Hoài Hề trống trơn, đồ đều đưa cho gã sai vặt Hầu phủ mang về, còn nàng phải tự xách.

Hôm nay Khương Đường mua bếp lò nhỏ, hai cái lớn cỡ bàn tay, mùa đông có thể ấm áp một chút. Một cái ấm sắt, không chỉ có thể nấu nước mà còn có thể nấu đồ ở bên trong.

Còn có một cái nồi đất nhỏ, vừa có thể nấu canh lại có thể nấu cơm.

Bên này nồi đều là nồi nấu lớn, Khương Đường lại tiêu một lượng bạc mua một cái nồi sắt đáy bằng.

Ba ngày sau lại tới lấy.

Còn lại chính là chén đũa, thùng gỗ, than khối, xẻng muỗng, còn có gạo, bột mì và gia vị.

Mua cũng không nhiều lắm, thịt càng không dám mua nhiều, chỉ mua nửa cân thịt ba chỉ.

Ở chỗ này không thể mua riêng đùi gà thịt gà, Khương Đường không cần mua một con gà, tuy rằng mắt thèm nhưng cũng chỉ có thể nhìn mà thôi.

Trứng gà mua năm quả, hai ngày nữa Hoài Hề sẽ đi ra mua một lần, Khương Đường cảm thấy không có khả năng mỗi lần đều dẫn theo nàng, nhưng bốn ngày hẳn là có thể ra một lần.

Bạc chỉ còn lại năm đồng, nhưng mà chờ thêm mấy ngày nữa sẽ phát bạc tháng.

Người làm công nào không ngóng trông phát tiền lương cơ chứ! Khương Đường đã nghĩ xong sau khi phát tiền sẽ mua cái gì rồi.

Trở lại Vĩnh Ninh Hầu phủ, Khương Đường trước tiên cất đồ vật đã mua, sau đó lập tức trở lại Yến Kỉ Đường, đến phòng bếp nhỏ chuẩn bị cơm trưa.

Triệu đại nương hỏi Khương Đường giữa trưa làm cái gì.

Ngày thường phân lệ của Lục Cẩm Dao là sáu món ăn một món canh, bốn mặn hai chay.

Sau khi mang thai, phân lệ hẳn là sẽ tăng lên một chút.

Giữa trưa hôm qua Khương Đường chỉ làm tô mì chua, Lục Cẩm Dao ăn được nhưng mỗi ngày chỉ ăn mì chua khẳng định không được.  

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play