Ôm theo giấc mộng đẹp, Khương Đường ngủ cực kỳ ngon lành, đến lúc Lục Anh Bội Lan trở về khi nào cũng không biết. Ngày kế giờ dần, nha hoàn trong phòng hạ nhân bắt đầu rời giường dọn dẹp, đến các viện hầu hạ.

Khương Đường chỉ để ý quét dọn viện, ngay đầu xuân, nàng chỉ phụ trách quét cánh hoa trên đất. Sân trước không thể có nước, các hòn đá nhỏ cũng phải dọn dẹp sạch sẽ.

Qua giờ dần, Lục Anh Bội Lan mang theo nước nóng đã đun sôi ở cửa đợi, hầu hạ Cố Kiến Châu Lục Cẩm Dao rửa mặt xong, Lộ Trúc dẫn người đi.

Bắt đầu dọn thức ăn vào.

Chờ người ở bên trong ăn uống chỉnh lý xong, mới đến phiên các nàng.

So với cơm canh phong phú của chủ nhân, nha hoàn ăn đơn giản hơn nhiều, một chén cháo hoa một cái bánh bao, còn có một tô thức ăn hầm.

Nếu như chủ nhân ăn không vô, cũng sẽ phân cho hạ nhân, đều là mấy món không động tới, có thịt có tôm, như bánh bao, sủi cảo.

Chỉ có điều Khương Đường là nha hoàn tam đẳng, chuyện như vậy căn bản không tới phiên nàng.

Khương Đường quét dọn viện xong đến nhĩ phòng chờ, thế nhưng đợi mãi cũng không thấy người trở về, nàng vén rèm lên nhìn bên ngoài thì thấy Lục Anh lộ vẻ lo lắng.

Mấy nha hoàn cùng phòng cũng không thể nói chuyện.

Nàng hỏi thăm ba người, đều lạnh nhạt, Khương Đường dứt khoát không chủ động nói nữa.

Theo nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Khương Đường quyết định không hỏi, nhưng Lục Anh không muốn buông tha cho nàng.

Lục Anh đứng phía sau Khương Đường, nói: “Trái lại ngươi rất vui vẻ nhỉ, có điều, cho dù chúng ta bị phạt, cũng không tới phiên ngươi trèo lên trên.”

*

Khương Đường quay đầu lại, viền mắt Lục Anh ửng đỏ, méo miệng, điệu bộ tức muốn khóc.

Sao lại khóc rồi.

Ở trong ấn tượng của nàng, Lục Anh là người rất “kiên cường”.

Nếu như nha hoàn của Yến Cơ Đường có phân chia bè phái, Lục Anh này nhất định là “phải bảo vệ Châu”. Nàng ấy vốn chính là người của Yến Cơ Đường, còn là một nha hoàn nhị đẳng.

Cố Kiến Châu không thích quá nhiều người hầu hạ, trước khi Lục Cẩm Dao chưa gả vào, Yến Cơ Đường chỉ có sáu nha hoàn.

Sau đó Lục Cẩm Dao vào cửa, Lục Anh từ nha hoàn nhị đẳng biến thành nha hoàn tam đẳng.

Nói nàng ấy là phái bảo vệ Châu cũng không phải nói nàng ấy thích Cố Kiến Châu, mà là tất cả lấy Cố Kiến Châu làm đầu, trong lòng nàng ấy Cố Kiến Châu mới là chủ nhân của nàng ấy.

Khương Đường không chịu nổi con gái khóc, lấy khăn ra đưa tới: “Đừng khóc đừng khóc, nhà chính gần như vậy, nếu bị nghe thấy, không tránh được bị phạt.”

Lục Anh nhận khăn, khóc càng dữ dội: “Hạ nhân cũng không phải là người!”

Tiếng nàng ấy đứt quãng: “Sáng sớm Nguyệt Vân Bán Hạ đi vào hầu hạ đại nương tử và Tứ gia dùng bữa sáng, đại nương tử nôn oẹ không thấy ngon miệng… Tứ gia nói chúng ta vô dụng, còn nói nếu như đại nương tử ăn không vô thì đuổi toàn bộ chúng ta ra ngoài.”

Khương Đường khẽ nhếch miệng…

Cố Kiến Châu hoàn toàn chính là tổng tài bá đạo, trong mắt trong lòng chỉ có một mình Lục Cẩm Dao, sự quyết đoán này, phần tình cảm này! Hắn có lỗi gì, sai chỉ sai ở quá yêu Lục Cẩm Dao thôi.

Tình yêu thần tiên lại khiến thường dân chúng ta sứt đầu mẻ trán.

Đợi đã.

Hình như nàng cũng là một trong “chúng ta”.

Khương Đường lập tức không cười được, nàng kề sát bên cạnh Lục Anh: “Dù sao cũng không đến nỗi đuổi hết ra ngoài, người có thai nôn oẹ mười người thì có năm, sáu người, cũng không phải sai lầm của chúng ta, thiếu gia và đại nương tử luôn rộng lượng, ngươi đừng khóc.”

Lục Anh nói: “Ai bảo chúng ta là nha hoàn… Đúng là không đến mức đuổi hết ra ngoài, đại nương tử không thể bỏ Lộ Trúc Hoài Hề, Nguyệt Vân và Bán Hạ có người cầu xin, người bị đuổi ra ngoài còn có thể là ai!”

Sẽ không phải là nàng chứ.

Khương Đường ngửa đầu nhìn trời, cảm thấy khả năng này vô cùng lớn.

Lục Anh cầm khăn lau nước mắt: “Chủ nhân không ổn, người bị phạt chính là chúng ta, hôm nay là ngày đầu tiên, gia có thể bỏ qua, chờ lát nữa về ngươi và ta đi vào hầu hạ, vậy thì không nói chắc được.”  

Khương Đường cảm thấy Lộ Trúc sẽ không dễ dàng cho nàng đi vào hầu hạ, nhưng tưởng tượng đến kết cục thê thảm của nguyên thân, lỡ như bị đuổi ra ngoài, chắc chắn nàng sẽ bị c.h.ế.t cóng.

Nàng ho một tiếng, cùng chung mối thù nói: “Vậy không được, làm sao cũng phải để đại nương tử ăn một chút.”

Nếu Lục Anh có cách cũng không đến mức ở đây khóc lóc: “Phòng bếp nhỏ đều nấu ra mùi vị đó, Tứ gia cho người vào phòng bếp lớn bưng cơm, cũng không biết đại nương tử có thể ăn một ít hay không.”

Người là sắt, cơm là thép, người bình thường không ăn một bữa còn đói bụng đến mức n.g.ự.c dán vào lưng, huống chi Lục Cẩm Dao là một người ăn hai người hưởng.

Khương Đường nói: “Nếu không thì ta thử xem, trước đây ta cũng biết làm mấy món ăn, nếu như đại nương tử có thể ăn được, không cần nghĩ cách khác nữa.”

Lục Anh nghi ngờ nhìn Khương Đường: “Không phải là ngươi muốn hại đại nương tử đấy chứ!”

Trước đây Khương Đường luôn đi loanh Điểuh trước mặt Tứ gia, cũng chỉ có hai ngày nay yên tĩnh chút. Hiện tại đại nương tử mang thai, sợ là có ý xấu.

Khương Đường nói một cách thành khẩn: “Ta nấu ăn, nếu như đại nương tử ăn xảy ra chuyện gì, người đầu tiên bị trách hỏi chính là ta.”

Lục Anh đánh giá Khương Đường từ trên xuống dưới mấy lần, cuối cùng tâm tư muốn cho Lục Cẩm Dao ăn đồ ăn chiếm phần hơn: “Ngươi có thể thử xem, nhưng ta sẽ nhìn chằm chằm ngươi.”

Khương Đường cũng chỉ thử một lần, nàng không phải đầu bếp chuyên nghiệp, nấu cơm cũng chỉ ngon hơn người bình thường một chút.

Điểm tâm trong Yến Cơ Đường chỉ có năm sáu món, bánh bao nhân thịt heo hành lá, sủi cảo tôm nõn, bánh quẩy nhân bắp và tôm, hoành thánh tôm rải mè…

Còn có đủ loại cháo.

Những thứ này đều là món tủ của Triệu đại nương, trước đây Lục Cẩm Dao cũng rất thích ăn.

Nhưng bây giờ cái gì cũng ăn không vô, chỉ ngửi mùi thôi đã muốn ói.

Tuy rằng Triệu đại nương sẽ không bị phạt, nhưng nấu ăn ở tiểu trù phòng nhiều mỡ, vẫn tiếp tục như thế, sớm muộn cũng có một ngày Tứ gia phải đổi đầu bếp mới.

Khương Đường thì khác, nàng là người của Yến Cơ Đường, ít hôm nữa sau khi khẩu vị của đại nương tử tốt lên, Khương Đường còn phải làm nha hoàn.

Trong lòng Triệu đại nương sáng như gương, vì thế Khương Đường nấu ăn bà không nói hai lời đã đồng ý.

Thật ra cho dù Khương Đường không hề làm gì, thai của Lục Cẩm Dao cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, chỉ là chịu khổ một chút, chờ đứa nhỏ sinh ra cũng sẽ có mệnh cách rực rỡ.

Nhưng có thể để nàng ấy dễ chịu một chút chắc chắn tốt hơn hiện tại.

Ngửi là muốn ói đoán chừng là có mùi tanh chưa làm sạch, khử mùi tanh là Điểu trọng nhất. Hiện tại cũng không kịp nấu món ăn phức tạp, Khương Đường thấy nhà bếp có gạo có bột có cá có thịt, rau dưa cũng không thiếu.

Rửa tay sạch sẽ, Khương Đường tìm chậu rửa làm bột nở, đập một quả trứng gà sống vào trong bột, lại chà rửa d.a.o thái và nồi sạch sẽ.

Thịt heo chặt sạch, bỏ thêm không ít hành thái và gừng lát, lại thêm giấm trắng rượu vàng, vì Lục Cẩm Dao có thai, Khương Đường cũng không dám bỏ nhiều rượu vàng.

Chọn tôm làm sạch chỉ rồi băm nhỏ, cũng dùng cách giống vậy khử mùi tanh.

Vò xong bỏ ít dầu vào trong bột, sau đó múc một muỗng nhân thịt heo một muỗng thịt tôm, gói kỹ sau đó cán mỏng, đáy nồi thoa một lớp dầu mỏng, rồi bỏ bánh to bằng lòng bàn tay vào, là có thể nghe thấy tiếng dầu kêu xì xèo.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play