Không trách được lúc đó gặp nàng, cả người gầy gò, sắc mặt vàng vọt, Hứa Nghiên Hành lại cảm thấy may mắn, lòng trắc ẩn của mình lúc đó có lẽ cũng không sai, trong cung dù sao cũng vẫn tốt hơn là ở bên ngoài không có gì để ăn.
“Tất cả đã qua rồi.” Hứa Nghiên Hành vỗ về lưng nàng, “Nói cho ta, nàng có hối hận khi vào cung không?”
A Uyển ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt còn vương vài giọt nước mắt, nàng muốn nói mình không hối hận, vì nhờ vào việc vào cung mà nàng mới gặp lại hắn, nhưng đột nhiên cảm thấy chóng mặt, mở miệng nhưng không biết nói gì, hai má đỏ bừng, cả người dựa vào lòng hắn, toàn thân mềm nhũn.
Miệng nàng thì thào kêu, “Hứa đại nhân.”
Hứa Nghiên Hành nhận ra nàng đã say, đôi môi anh đào đỏ hồng mềm mại nỉ non.
Hắn đột nhiên muốn nghe tên mình từ đôi môi nhỏ xinh này, vì vậy đặt tay lên eo nàng, kéo nàng lên một chút, giọng trầm thấp, “Gọi ta là Hứa Nghiên Hành.”
Đôi mắt to của A Uyển lúc này nửa mở nửa khép, hình ảnh Hứa Nghiên Hành lúc rõ lúc mờ, lại có người bên tai nói với nàng, “Gọi tên ta.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT