- Trương lão sư không sao chứ? 

 Trong lớp học, đám người Triệu Nhã, Vương Dĩnh lo lắng hỏi. 

 Chuyện Tào hùng lão sư xin học tâm khảo vấn để đối phó Trương lão sư mặc dù không được lan truyền, nhưng là học viên của hắn dĩ nhiên cũng biết chút tin tức. 

 - Yên tâm đi! Chúng ta đã từng nghe tiết học của Trương lão sư, đều vô cùng bội phục. Khẳng định Lưu Dương cũng đã sớm bị ấn tượng. Sẽ không có vấn đề gì đâu! – Trịnh Dương nói. 

 Thực ra hắn có thể được coi là học viên không phục Trương lão sư nhất trong hội. Nhưng sau hai tiết học, hắn đã phục sát đất. Dù cho bây giờ Vương Siêu muốn thu hắn, hắn cũng sẽ từ chối thẳng thừng. 

 Bản thân đã như vậy, khẳng định Lưu Dương cũng không kém hơn. 

 Với mức độ tin cậy đó làm sao có thể thất bại? 

 Ầm… 

 Đang nói chuyện, cửa phòng bằng kim loại bị người đá bay từ bên ngoài. Sau đó, một thiếu niên kiêu ngạo đi vào. 

 - Trương Huyền lão sư kính yêu của các ngươi đâu? Gọi hắn ra đây! – Thiếu niên nhướng mày, chắp hai tay sau lưng. 

 Hắn cố ý nhấn mạnh chữ “Trương Huyền lão sư” nhưng trên mặt lại không hề có một chút vẻ tôn trọng nào, thậm chí còn ra vẻ cười nhạo. 

 - Ngươi là ai? Nơi này không chào đón ngươi! Mời đi ra. –Thấy kẻ vừa đến không hề có chút tôn trọng nào đối với lão sư, lại còn đạp cửa mà vào, Trịnh Dương sầm mặt lại. 

 - Trịnh Dương, đừng kích động! Hắn Là Chu Hồng, đứng thứ tư trong khảo hạch nhập học vừa rồi. 

 Nhận ra thiếu niên này, thân thể mập mạp của Viên Đào không ngừng lắc lư. Hắn giữ chặt Trịnh Dương, nhỏ giọng nhắc nhở. 

 - Chu Hồng? 

 Không riêng Trịnh Dương, ngay cả đám người Triệu Nhã cũng không nhịn được sầm mặt lại. 

 Trước đó, bọn hắn đã từng nghe thấy cái tên này. Thực lực hắn đã sớm đạt Tụ Tức cảnh đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá. Vì vậy có thể thấy hắn vô cùng cường đại. 

 - Các ngươi có thể nhận ra ta coi như có chút kiến thức. Đây là chiến thiếp của Lục Tầm lão sư. Lục lão sư muốn nửa tháng sau tổ chức thi đấu giữa các tân sinh, khiêu chiến sư giả bình trắc với hắn. Ai trong các ngươi thay hắn tiếp nhận? 

 Thấy mọi người nhận ra bản thân, khóe miệng thiếu niên nhếch lên, bày ra bộ dáng cao cao tạo thượng, không coi ai ra gì. 

 Vị này là Chu Hồng, đến từ lớp học của Lục Tầm. 

 Hắn sớm đã nghe nói đến Trương Huyền chỉ là lão sư kém coi nhất, thi khảo hạch bị không điểm mà thôi. Hắn là thiên chi kiêu tử, học viên xuất sắc của Lục Tầm, hắn dĩ nhiên ngứa mắt Trương Huyền. 

 - Sư giả bình trắc? Lục Tầm lão sư? – Sắc mặt mọi người thay đổi. 

 Sư giả bình trắc, mặc dù là bọn hắn thi đấu, nhưng lại đại biểu tài nghệ dạy học của lão sư. Kết quả đại biểu cho mặt mũi của lão sư, vì vậy có rất ít người tiến hành. Lục Tầm là lão sư nổi tiếng nhất của học viện, học viên là cao thủ nhiều như mây. Tại sao hắn lại khiêu chiến Trương lão sư? 

 - Không sai! Những hành động nhỏ bé sau lưng của Trương Huyền đã khiến Lục lão sư tức giận. Lão sư định sẽ giáo huấn hắn một trận. Ta để chiến thiếp lại đây, lát nữa các ngươi hãy đưa cho hắn. Nếu hắn không dám thì hãy nhận thua rồi tự mình đến lớp của Lục Tầm lão sư xin lỗi. Nếu không, các ngươi cứ chờ bị mất mặt xấu hổ đi! 

 Chu Hồng vung tay lên ném chiến thiếp lên bàn, xoay người muốn rời đi. 

 - Khoan đã! 

 Chu Hồng chưa ra đến cửa đã bị trinh dương ngăn lại: 



 - Lúc nãy ngươi đá hỏng cửa của lớp học chúng ta, thậm chí xưng hô thiếu tôn trọng với Trương lão sư. Bây giờ ngươi muốn đi thì phải xin lỗi, nếu không, đừng trách chúng ta không khách khí! 

 Bọn hắn là học viên, vì vậy muốn giữ gìn tôn nghiêm của lão sư. Vậy mà gia hỏa trước mắt này không cung kính chút nào, lại còn ném chiến thiếp xuống bàn. Sao có thể để hắn hống hách như vậy! 

 - Muốn ta xin lỗi? Vậy phải xem các ngươi có bản lĩnh đó không đã! 

 Cười lạnh một tiếng, Chu Hồng khinh thường nhìn sang, tung ra một cú đá. 

 Trịnh Dương sở trường về thương pháp, nhưng quyền cước lại không chuyên. Thêm vào đó thực lực của hắn lại kém xa đối phương, vì vậy chưa kịp phản ứng liền bị đá trúng ngực. Trịnh Dương bay ra ngoài, lăn mấy vòng trên đất. 

 - To gan! – Triệu Nhã sầm mặt, tức giận hét lên, lao thẳng đến. 

 Nàng và Chu Hồng đều là Tụ Tức cảnh đỉnh phong. Tuy nhiên, sức chiến đấu của nàng hơi không bằng đối phương. Trong lúc chiến đấu, nàng liên tục bị đối phương đánh trúng bả vai và lùi về phía sau. 

 Ngay sau đó, Vương Dĩnh, Viên Đào cũng xông lên. Nhưng cả Triệu Nhã có thực lực mạnh nhất cũng không phải đối thủ, sao họ có thể chống đỡ được. 

 Chốc lát sau, cả bốn người đều bị thương, mặt mũi tràn phẫn nộ nhưng không có bất kỳ biện pháp nào. 

 Mặc dù bọn hắn học được không ít lý luận tham thúy từ Trương Huyền, nhưng thời gian tu luyện quá ngắn, căn bản không phải đối thủ của người nhập học đạt hạng bốn. 

 - Một đám phế vật! – Đánh bại đám người, Chu Hồng hất ống tay áo lên: 

 - Đây chỉ là trừng phạt nho nhỏ! Hắn dám khiêu chiến Lục lão sư của chúng ta thì phải nghĩ đến hậu quả này trước. Các ngươi trở về nói cho Trương Huyền lão sư, nếu không dám đáp ứng thì hãy mau nhận sai. Nếu không… 

 - Nếu không cái gì? 

 Đang muốn nói hết câu, Chu Hồng liền nghe một âm thanh nhàn nhạt từ ngoài gian phòng truyền vào. 

 Trương Huyền cùng Lưu Dương đi đến. 

 - Nếu không… 

 Mặc kệ Trương Huyền này có phải phế vật hay không, nhưng dù sao hắn cũng là lão sư. Người nơi đây đều tôn sư trọng đạo. Thấy Trương Huyền nhìn mình, mặc dù đối phương không tức giận, nhưng Chu Hồng vẫn rụt cổ lại, cắn răng nói khẽ: 

 - Nếu không thì các ngươi hãy chờ thua sư giả bình trắc đi! 

 - Thắng hay thua không đến phiên ngươi quyết định. Trở về nói cho Lục Tầm biết ta nhận chiến thiếp này. – Trương Huyền vung tay áo. 

 Thật ra hắn hơi buồn bực. Vừa rồi hắn rất vất vả mới đuổi được Hoàng Ngữ và Bạch Tốn đi. Hắn định trở lại lớp học giảng một tiết, không ngờ chưa vào phòng đã nghe thấy tên này gầm rú. 

 Lục Tầm khiêu chiến bản thân? 

 Ngươi có mấy trăm học viên, chỉ là một người Vương Nham trở thành học viên dự thính của hắn mà thôi, không đến mức làm hắn trở mặt đi! 

 Hơn nữa, coi như hắn để học viên đưa chiến thiếp tới, cũng là một người nhút nhát, đáng tin đi! Ngươi nhìn gia hỏa này, chỉ là một học viên nhưng lại hống hách như vậy! Nếu không phải vì thân phận mặt mũi, ta đã sớm một chưởng tát bay hắn rồi! 

 Sao còn để hắn ở đây diễu võ giương oai như vậy! 

 - Như vậy là tốt nhất! Cáo từ! – Chu Hồng muốn lập tức rời khỏi. 

 - Đứng lại! – Trịnh Dương giãy dụa, vất vả tiến về phía trước, nóng nảy: 

 - Trương lão sư, hắn không những nói lời thiếu tôn trọng người, thậm chí còn làm hỏng cửa lớp học của chúng ta, đánh chúng ta bị thương. Nếu người thả hắn rời đi như vậy, về sau ai cũng có thể bắt nạt chúng ta mất! 

 - Làm sao? Vừa rồi ăn đòn chưa đủ? Hừ! Đã không có thực lực mà còn mạnh miệng. Thật không biết sống chết! 

 Khinh thường nhìn về phía Trịnh Dương và đám người Triệu Nhã, Chu Hồng cười lạnh: 

 - Cái chỗ chết tiệt này của các ngươi chỉ có mấy học viên, có cửa hay không cũng không quan trọng. Các ngươi còn tưởng sẽ có người học trộm? Đừng nằm mơ giữa ban ngày! Hơn nữa, các ngươi muốn giữ ta lại phải có bản lĩnh đó đã. Hôm nay ta đứng ở chỗ này, nếu các ngươi có thể giữ ta lại thì hãy động thủ đi! 

 Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, chắp tay về phía Trương Huyền: 

 - Trương lão sư, bản thân người là lão sư, sẽ không đến mức hạ mình ra tay với một đệ tử mới nhập học như ta chứ! 

 Lão sư có tôn nghiêm cùng thân phận. Nếu hắn thật sự ra tay với học viên, sẽ bị người phỉ nhổ, vô cùng xấu hổ. 

 Đây cũng giống như lính đánh với lính, tướng đấu với tướng vậy. Một tướng quân dù đánh thắng một binh sĩ cũng chẳng vẻ vang gì. 

 Hắn đoán rằng Trương Huyền sẽ không xuất thủ. Còn lại mấy học viên đó, không ai có thể đánh lại hắn, nên hắn không lo lắng chút nào. 

 Không để ý đến gia hỏa tự cho là đúng này, Trương Huyền nhìn sang các đệ tử của mình. 

 - Vâng! – Mấy người đồng thời gật đầu. 

 Thấy nét mặt của bọn hắn, Trương Huyền tùy ý khoát tay áo, vẻ mặt thành thật: 

 - Dù thế nào hắn cũng là học viên của Lục Tầm lão sư, bị đánh chết rồi ta khó mà giải thích được. Như vậy đi, Viên Đào! Thực lực của ngươi thấp nhất, cũng biết tự kiểm soát nhất. Ngươi qua đó đánh hắn thành đầu heo, để hắn bồi thường tiền cửa cho chúng ta là được, đừng quá nặng tay. Mặt khác, lúc tỷ đấu, ngươi nhất định phải công bằng, đến điểm là dừng. Chúng ta không nên làm mất hòa khí!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play