Những việc nên làm đều đã làm. Triệu Nhã muốn khiến kẻ này phải xấu mặt!

Trong lòng nàng khẽ động, một cái Ghi chép Ngọc tinh liền xuất hiện ở bên trong ống tay áo.

Ghi chép Ngọc tinh có thể ghi chép hình ảnh và âm thanh. Nàng dự định đem ghi lại "chứng cứ phạm tội" của đối phương! Sau đó sẽ đem ra ngoài công khai cho bàn dân thiên hạ, khiến cho hắn hết đường chối cãi.

"Đến lúc đó để xem ngươi sẽ xấu mặt ra sao? Thứ nhà ngươi mà cũng dám so sánh với Lục Tầm lão sư, nằm mơ đi!"

Nghĩ đến Ghi chép Ngọc tinh rất nhanh liền có thể ghi lại "chứng cứ phạm tội" của đối phương, thế là mình cũng có thể giáo huấn đối phương một trận cho hả giận, con mắt của Triệu Nhã sáng bừng, thiếu chút nữa là bật cười thành tiếng. Đang trong lúc kìm nén sự cao hứng, muốn nghe xem đối phương sẽ nói hươu nói vượn như thế nào, nàng chợt thấy một cặp mắt sáng ngời tựa ánh đèn lồng xuất hiện ở trước mặt.

"A. . ."

Triệu Nhã giật nảy mình, vội vàng lui lại một bước, lúc này mới thấy rõ đó là Trương Huyền lão sư. Nàng tức giận nghiển răng nghiến lợi mắng: "Ngươi muốn làm gì?"

"Yên tâm, ta chỉ nhìn xem chút!" Hai tayTrương Huyền chắp sau lưng, đi vòng quanh Triệu Nhã, vừa đi vừa lắc đầu, rồi đột nhiên đứng trước mặt nàng, khoảng cách không đến một thước.

Cảm nhận được nhiệt lượng nóng hừng hực từ trên người đối phương truyền đến, sắc mặt của Triệu Nhã ửng hồng. Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ có một nam nhân đứng gần nàng như vậy, trong lòng đang khẩn trương, không biết nên làm như thế nào, liền nghe được thanh âm ung dung chậm rãi của đối phương: "Ngươi có bệnh!"

Nghe hắn nói như thế, Triệu Nhã cảm thấy muốn bùng cháy: "Ngươi mới có bệnh, cả nhà ngươi đều có bệnh. . ."

Nàng cảm thấy mình sắp điên rồi.

Tên này chắc chắn đầu óc có vấn đề! Mình đánh ra võ kỹ để hắn chỉ giáo khuyết điểm, nhưng kẻ này lại dám lộng ngôn phán mình có bệnh. Làm sao lại có kẻ đáng ghê tởm như vậy sống trên đời này?

"Tại sao ngươi lại mắng chửi người?" Trương Huyền nhướng mày, nhưng ngay lập tức hiểu ra là lời nói của mình còn có thể hiểu theo nghĩa khác, liền cười xòa: "Ta đang nói thân thể ngươi có bệnh, chứ không phải là mắng ngươi!"

"Ta không có bệnh!" Triệu Nhã hừ lạnh: "Ta xem ngươi mới có bệnh! Là đầu óc ngươi có bệnh đó!"

Nàng vốn khỏe như một con trâu, một quyền có thể đánh ra lực lượng hơn một trăm kg. Hơn nữa nếu mình bệnh, tự nhiên bản thân phải rõ ràng nhất.

"Trước tiên ngươi đừng vội phủ nhận. Có phải ngươi thường xuyên cảm thấy hai huyệt Thiên Trung và Cự Khuyết hơi đau, nhất là trong đêm trăng tròn khi thời tiết vừa ẩm ướt lại vừa có gió, thì toàn thân ửng hồng, tâm thì phiền não, khí thì tán loạn, hơn nữa còn. . ." Nói đến đây Trương Huyền do dự một chút, tựa như không tìm ra từ nào để diễn tả, sau một lúc đành nói: "Dù làm thế nào thì cũng không thể tĩnh tâm tu luyện?"

"Ngươi. . . Làm sao biết?"

Lúc đầu Triệu Nhã còn đùng đùng nổi giận, vốn định phủ nhận mọi điều Trương Huyền nói, ai ngờ sau khi nghe nói như thế liền hơi đỏ mặt, cả người ngây ra.

Không phải hắn nói không đúng, mà là. . . Quá đúng!

Mỗi lần tu luyện gần đây, nàng có thể cảm thấy hai huyệt Thiên Trung và Cự Khuyết hơi nhói đau, đương nhiên, sự đau đớn này không quá nghiêm trọng, nàng vẫn có thể nhịn được. Điều mấu chốt là. . . đến mỗi đêm trăng tròn, gặp gió lạnh thổi tới, thân thể nàng sẽ có biểu hiện khác thường, đó là một loại khát vọng mãnh liệt, toàn thân ửng hồng, khao khát tình ái, chỉ mong có nam nhân ôm lấy mình. . .

Nàng chỉ là một tiêu cô nương mười sáu, mười bảy tuổi chưa hiểu sự đời, làm sao biết đây là việc gì. Triệu Nhã chỉ cảm thấy vô cùng ngượng ngùng. Nàng vốn cho rằng chỉ cần nhịn một chút sẽ ổn nhưng ai ngờ sự khát vọng này càng ngày càng mãnh liệt. Khi thân thể nàng ngày càng trổ mã, bộ ngực ngày càng căng đầy thì loại khát vọng này lại càng mạnh mẽ.

Trước kia chỉ cần vận công hai lần liền có thể đè nén, mà bây giờ, dù có tám lần hay mười lần đều vô dụng, đành phải không ngừng tu luyện đến lúc trời sáng.

Nhưng bởi vì chuyện này quá mức kỳ quặc, nàng không dám nói với ai. Ngay cả bằng hữu tốt nhất, thậm chí cả phụ thân mình cũng đều hoàn toàn không biết!

Không ai biết nhưng sao tên này lại biết?

Cũng bởi vì không thể chịu được nữa nên nàng mới đến học tại học viện. Cốt là để tìm ra nguyên do, giải quyết triệt để vấn đề.

"Ta là lão sư, chỉ bằng bộ quyền pháp vừa rồi ngươi đánh ra, liền có thể nhìn ra!" Trương Huyền thản nhiên nói.

Dựa vào quyền pháp đương nhiên nhìn không ra những thứ này. Nhưng Thiên đạo thư viện cực kì trâu bò. Chỉ cần trên người nàng có thiếu hụt, dù không phải là công pháp, đều có thể ghi lại ở bên trong thư tịch.

Chính là bởi vì thấy được vấn đề của nàng, Trương Huyền mới cảm thấy cổ quái.

"Nhưng ngươi có phương pháp giải quyết không?"

Sắc mặt Triệu Nhã ửng hồng, cắn răng nói.

Mới vừa rồi Triệu Nhã còn khí thế hùng hổ muốn vạch trần đối phương, kết quả đối phương một hơi nói ra vấn đề của nàng, để cho nàng trở nên ngượng ngùng.

"Tất nhiên là có phương pháp giải quyết, ngày mai ngươi tới đi học, ta sẽ giảng giải cho ngươi!"

Trương Huyền khoát tay áo.

"Thực sự?"

Triệu Nhã nhãn tình sáng lên, không thể tin được.

Nàng vô cùng rõ ràng tình trạng thân thể của mình. Chính là bởi vì sắp không khống chế nổi mới dẫn đến tính khí nóng nảy, làm bất cứ chuyện gì đều có chút lo lắng. Vốn nàng cho rằng chuyện này chỉ có thể dằn xuống đáy lòng, không có cách nào giải quyết, nhưng nằm mơ cũng không nghĩ đến, người này vốn dĩ là lão sư hạng bét của học viện lại có thể nói toạc móng heo!

Hơn nữa. . . Còn có biện pháp trị liệu!

"Nếu không tin, ngươi có thể đi tìm các lão sư khác!" Trương Huyền hơi vung tay, thần sắc đạm nhiên, làm ra vẻ cao nhân bất cần.

"Không, không. . .Ngươi chính là lão sư của ta!" Triệu Nhã liền vội vàng gật đầu.

Nàng khó chịu không phải ngày một ngày hai.Vô số thầy thuốc trong thành đều không nhìn ra nổi, thậm chí ngay cả cha nàng - Triệu thành chủ, cũng không phát giác ra dị thường. Thế mà vị Trương Huyền lão sư này chỉ nhìn thoáng qua, liền trực tiếp xác nhận. Chỉ bằng vào nhãn lực, nàng chưa từng gặp qua ai có thể so sánh nổi!

Chính vì vậy, nàng cảm thấy đối phương khẳng định có biện pháp trị liệu.

"Ngươi có còn ý định giữ lại khối Ghi chép Ngọc tinh kia không?"

Trương Huyền chỉ ngón tay.

"A. . ."

Triệu Nhã giật nảy mình. Lúc này mới nhớ tới vừa rồi vì định bắt lấy nhược điểm của đối phương mà cố ý lưu lại Ghi chép Ngọc tinh. Nếu mà nội dung đối thoại vừa rồi truyền ra ngoài, mình làm sao còn có mặt mũi gặp người khác nữa?

"Không được, không được. . ."

Bàn tay của nàng liền dùng sức. "Răng rắc!" một tiếng vang lên, Ghi chép Ngọc tinh liền vỡ thành bột phấn.

Bóp nát ngọc tinh xong, Triệu Nhã nhìn về phía Trương lão sư, lúc này khuôn mặt hắn trông không phải ghê tởm nữa mà là rất cao thâm bí hiểm.

Bản thân mình đã đem Ghi chép Ngọc tinh giấu rất kỹ nhưng vẫn bị phát hiện. Thân thể mình có việc gì hắn cũng có thể nhìn ra. Người có bản lãnh như thế làm sao có thể chỉ đạt không điểm trong kì thi khảo hạch giáo viên?

"Nhất định là do hắn không màng danh lợi, không quan tâm tới nghị luận của người khác! Ta nghe nói cao nhân đều là như vậy. . ."

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, hình tượng của Trương Huyền trong lòng nàng từ kẻ lừa đảo bỗng chốc thăng hoa thành tuyệt thế cao nhân.

"Cầm lấy lệnh bài thân phận, đi lĩnh chăn đệm và thư tịch của ngươi. Sau đó thuận tiện tìm chỗ ở của mình đi, ngày mai đúng giờ đi học. . ."

Thấy được thêm một tên học sinh gia nhập, Trương Huyền khoát tay áo, an bài các việc sinh hoạt, bỗng nhiên nghe phía ngoài phát ra một tiếng bạo rống, một bóng người lao đến nhanh như thiểm điện.

Hô!

Người tới là một trung niên nhân, vừa vào cửa liền mang theo khí tức hung mãnh làm cho người ta kính sợ, vừa nhìn liền biết thực lực không kém.

"Tiểu thư!"

Sau khi đi vào phòng, trung niên nhân ngừng lại, khom người hành lễ với Triệu Nhã.

"Diêu thúc thúc, sao ngươi lại tới đây?"

Triệu Nhã sững sờ.

Không phải ai khác, chính là đại quản gia của Bạch Vân thành - Diêu Hàn, được hai người bằng hữu của nàng gọi tới!

Hắn đem Triệu Nhã đưa đến học viện, vốn định trở về, ai ngờ khi chưa rời đi thì thấy có hai người chạy đến nói tiểu thư muốn nhận vị lão sư bị không điểm ở bài thi khảo hạch làm thầy, tên kia còn để tiểu thư chùi bồn cầu. . .

Nghe nói như thế, Diêu Hàn mém chút nữa ngất xỉu.

Đại tiểu thư là thiên kim của thành chủ đại nhân! Trong nhà không ai dám sai bảo nàng. Vậy mà có kẻ dám buộc nàng quét dọn vệ sinh, chùi bồn cầu. . .Quả là ăn gan hùm mật gấu!

Nếu như kẻ này là một trong các vị lão sư lừng danh của học viện, có quy củ giáo dục riêng thì cũng đánh thôi. Nhưng mấu chốt kẻ này là lão hạng bét, lại còn làm cho đệ tử tẩu hỏa nhập ma.

Tiểu thư làm sao có thể bài kẻ này làm thầy?

Coi như chỉ cần ở trong thành, bản thân mình tiện tay chỉ điểm, cũng khẳng định còn mạnh hơn so với người này nhiều!

"Tiểu thư, ngươi không có. . ." Sau khi lạnh lùng nhìn Trương Huyền một chút, Diêu Hàn vội vàng hỏi Triệu Nhã.

"Ta đã bái Trương lão sư làm thầy!" Triệu Nhã nói.

Vốn cho là mình chạy rất nhanh, không nghĩ tới vẫn là đã chậm một bước, sắc mặt Diêu Hàn đanh lại, một tay kéo lấy Triệu Nhã ra phía sau lưng mình, lạnh lùng nhìn về phía Trương Huyền cách đó không xa: "Mau giải trừ quan hệ sư đồ với tiểu thư của chúng ta! Sau đó nói xin lỗi! Bằng không, hôm nay ta sẽ làm lớn chuyện, để cho tất cả mọi người đều biết, ngươi đường đường là lão sư nhưng lại mê hoặc thiếu nữ vị thành niên, để nàng bái nhập lớp học của ngươi!"

"Mê hoặc thiếu nữ vị thành niên? Ngươi chém hơi quá tay rồi!" Trương Huyền lắc đầu.

Người khác nếu nghe nói như thế có thể cho là mình có hành vi bất chính đối với Triệu Nhã. Nhưng có thượng thiên chứng giám, ta chỉ thu một học sinh mà thôi, mười phần thuần khiết. . .

"Bớt giả ngu để lừa đảo đi, tiểu thư nhà chúng ta là thiên chi kiêu nữ, không phải là loại lão sư như ngươi có tư cách dạy. Giải trừ quan hệ lẹ lên thì ta có thể không so đo, nếu không, ta nhất định làm ầm ĩ để viện trưởng cũng biết, sau đó khai trừ ngươi. . ."

Diêu Hàn quát, bất quá còn chưa dứt câu, liền bị Triệu Nhã cắt ngang.

"Diêu thúc thúc! Ngươi muốn làm gì? Ta là cam tâm tình nguyện nhận Trương lão sư làm thầy, ngươi quấy cái gì đó?"

Triệu Nhã giậm chân một cái.

Mục đích nàng đến học viện là vì giải quyết bệnh trạng của thân thể. Vị lão sư trước mắt này lại có thể hỗ trợ giải quyết khiến trong nội tâm nàng đang cao hứng, thế mà vị Diêu thúc thúc này lại sắp làm hỏng chuyển, ngươi càn quấy cái gì vậy?

"Cam tâm tình nguyện?" Diêu Hàn nhìn tiểu thư một chút: "Chẳng lẽ hắn thật có thể chỉ điểm tu vi, hơn nữa giúp lực lượng của ngươi tăng cấp tốc?"

Hắn biết tiểu thưvốn tâm cao khí ngạo, chẳng lẽ vị lão sư nổi danh là phế vật này, có thể chỉ điểm nàng thật? Thế nên mới khiến tiểu thư tin phục?

Nhìn thấy bộ dánh này của tiểu thư, Diêu Hàn đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó thấy Ghi chép Ngọc tịnh bị bóp nát ở trên sàn, lập tức mặt mũi tràn đầy băng hàn, cả người giống như là trong nháy mắt biến thành một đầu sư tử đang cuồng bạo.

"Tiểu tử thúi, ngươi đến cùng là đã làm gì với tiểu thư nhà chúng ta? Có tin ta hiện tại giết ngươi không. . ."

Ầm ầm!

Kèm theo tiếng rống giận dữ là khí thế cường đại bộc phát, từng làn sóng năng lượng lan tỏa khiến cho mặt đất phát ra tiếng "Kẹt kẹt! ", tựa hồ không chịu nổi áp lực

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play