- . . . - Hai mắt Hoàng Ngữ choáng váng, suýt chút nữa là ngã quỵ tại chỗ. 

 Ngay cả Trấn Nam Vương là ai cũng không biết ? Đại ca, ngươi thực sự là người ở Vương quốc Thiên Huyền sao? Hay là từ cái xó xỉnh kia chui ra vậy?! 

 Lúc này, nàng có chút hối hận khi đã mang tên nhóc này tới đây! 

 Cái gì cũng không biết, lỡ như nói bậy, bản thân nàng chắc chắn sẽ phải bị liên lụy! 

 Kỳ thật cũng không phải Trương Huyền giả vờ, mà hắn thật sự hoàn toàn không biết gì. 

 Tiền thân chỉ là lão sư kém nhất học viện, vẫn luôn nghĩ cách làm thế nào mới có thể không bị đuổi ra khỏi học viện. Chính sự trong vương quốc từ trước tới giờ, hắn không hề nghe ngóng, biết rất ít. Trước khi hắn xuyên không, ngay cả sảnh, chỗ ở, các khoa hắn cũng đều chưa biết rõ, làm sao có thể rõ ràng biết Trấn Nam Vương là cái gì. 

 Kẹt kẹt! 

 Đang muốn giải thích một chút về hào quang chiến tích của Trấn Nam Vương, liền nghe thấy cửa lớn trước mắt có một tiếng oanh lớn, cửa từ từ được mở ra, một người quản gia tiến lên đón. 

 - Thành bá, ta đã chuẩn bị xong, hy vọng có thể được đại sư chỉ điểm lần nữa! - Công tử áo trắng là Bạch Tốn, lại không có phách lối như lúc nãy, mà nói đầy cung kính. 

 - Thì ra là Bạch tiểu công tử và Hoàng cô nương! Mời theo ta đến phòng khách chờ! - Thấy rõ ràng ba người là ai, quản gia khom người chào. 

 Ba người theo ở phía sau đi vào phủ đệ. 

 Trương Huyền vừa đi vừa nhìn trái phải. 

 Nơi này mặc dù không xa hoa, thậm chí có vài chỗ còn không bằng học viện, lại có một vài chỗ được trang trí rất đặc biệt, có động có tĩnh kết hợp với nhau, giống như một bức tranh thuỷ mặc yên tĩnh, thanh lịch không nên lời. 

 - Cứ như một bức tranh thủy mặc vậy. 

 Trương Huyền nhịn không được tán thưởng. 

 - Ồ? Vị công tử này. . . Có am hiểu về vẽ tranh sao ? - Quản gia đang đi về phía trước, nghe được câu cảm thán của Trương Huyền, liền xoay đầu lại. 

 - Chỉ là tùy tiện cảm khái một câu mà thôi! - Không ngờ hắn chỉ thuận miệng nói lung tung lại khiến quản gia chú ý, Trương Huyền liền vội vàng lắc đầu. 

 Kiếp trước, hắn là nhân viên quản lý thư viện, làm việc văn nhã, mặc dù nhìn qua không ít bức tranh, nhưng lại chưa bao giờ cầm đến cây bút vẽ, chứ đừng nói đến vẽ tranh! 

 - Lão gia nhà chúng ta, lấy tâm làm bút, đình viện như giấy, đem toàn bộ phủ đệ sửa chữa tựa như một bức tranh, công tử nói không sai! - Quản gia gật gật đầu, không nói thêm nữa. 

 Rất mau tới đến phòng khách. 

 Phòng khách không lớn, cổ kính, trên mặt tường treo các loại các loại tranh, vừa tiến vào đã cho người ta một loại cảm giác yên tĩnh thanh đạm tự nhiên. 

 Không giống những nơi khác, bốn phía ở đây đều là cột đá khảo thí lực lượng, cho người không có thực lực một cảm giác không muốn bước vào. 

 - Ta đi bẩm báo lão gia! - Quản gia mời ba người ngồi xuống xong, quay người đi ra ngoài. 

 - Ngươi hiểu vẽ tranh ? - Quản gia vừa đi, Hoàng Ngữ cũng nhìn qua Trương Huyền với ánh mắt đầy kỳ quái. 

 Đoạn đối thoại vừa rồi hiển nhiên Hoàng Ngữ cũng nghe thấy rồi, nàng vẫn thật sự không biết về người thiếu niên mà nàng đang dẫn theo này. 

 - Chỉ là nhìn bố trí trong sân có chút giống như một bức hoạ thôi! - Trương Huyền nói. 

 - Tiểu Ngữ, đừng nghe hắn nói bậy, tên nhóc này chỉ làm ra vẻ mà thôi, cố làm như ta đây tài giỏi lắm! -Ánh mắt của Bạch Tốn sắp rực lửa rồi. 

 - Ngươi biết cái gì ? Vì bằng hữu này của ta trên thông thiên văn dưới tường địa lý, tài trí hơn người! Ngươi cho rằng ai cũng đều giống như ngươi, thích giả vờ giả vịt hay sao? - Nghe thấy đối phương chê bai người bằng hữu mà nàng dẫn tới, Hoàng Ngữ lập tức mất hứng. 



 - Tinh tường mọi chuyện? Hắn sao? Tiểu Ngữ, ngươi cũng phải cẩn thận chút, ta thấy tiểu tử này học mười chắc cũng chỉ biết một hai mà thôi, tuổi đời thì không lớn lắm, lại hay nói hươu nói vượn, chuyên đi dụ dỗ mấy nữ hài, thật là không biết liêm sỉ, nói đúng hơn là vô sỉ! - Nghe thấy nàng khích lệ đối phương, Bạch Tốn càng tức giận, nghiến răng nghiến lợi nghe ken két. 

 - Vị bằng hữu này của ta cầm kỳ thư họa, không có gì là không biết, không có chỗ nào không tinh thông, đừng nói là thế hệ trẻ tuổi nhân tài kiệt xuất, cho dù ở thế hệ trước, cũng tuyệt đối không có mấy người có thể vượt qua được hắn đâu! Đâu có giống ngươi, cái gì cũng không, cả ngày chỉ biết đánh đánh giết giết! Ngươi mới thật sự là kẻ bất học vô văn hóa! - Hoàng Ngữ cũng không nhường bước. 

 - Còn cầm kỳ thư họa, tinh thông mọi thứ? Hắn hả? Thoạt nhìn cũng không lớn hơn ta bao nhiêu, coi như có học từ trong bụng mẹ, sao có thể chuyện gì cũng tường? Chỉ có ngươi mới có thể dễ dàng bị hắn lừa gạt thôi! - Bạch Tốn hung tợn nhìn qua Trương Huyền. 

 - Người ta tuổi trẻ học tuy là lớn hơn ngươi không bao nhiêu? Nhưng lỡ như người ta có thiên phú thì sao? Bản thân ngươi không có thiên phú, thì không nên ở đó hoài nghi người khác! - Hoàng Ngữ cãi tiếp. 

 - . . . - Nghe thấy lời nói của hai bên, Trương Huyền hắc tuyến đầy đầu. 

 Các ngươi cãi lộn thì cãi lộn đi, kéo ta vào làm cái gì ? Ta có trêu ai ghẹo ai đâu chứ ? 

 Còn cầm kỳ thư họa, bản thân ta còn chưa bao giờ thử đụng đến bốn thứ này. . . Còn thiên phú cao, thiên phú cao mà là lão sư đầu tiên của học viện Hồng Thiên được không điểm trong kỳ khảo hạch hay sao? 

 Hai bên đang cãi lộn, trong lúc Bạch Tốn còn muốn tiếp tục phản kích vài câu, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, một bóng người đi đến. 

 Là một lão già, râu tóc trong sạch, có một loại khí chất đặc thù, uy phong lẫm liệt. 

 Lão đi trước, quản gia đi theo ở phía sau. 

 Người đã từng là lão sư của Trầm Truy bệ hạ, Lục Trầm đại nhân! 

 - Bái kiến đại sư! – Nhìn thấy người nọ, Bạch Tốn và Hoàng Ngữ cũng không dám tranh cãi nữa, cùng nhau khom người. 

 - Vừa rồi ta nghe nói có người nhìn ra ở đình viện của ta có bố trí là một bộ tranh thuỷ mặc, hiếm khi thấy được người tuổi trẻ bây giờ còn có phần lịch sự tao nhã này! – Lục Trầm không để ý tới hai người đang hành lễ, vừa tiến tới, ánh mắt của lão nhìn Trương Huyền, hiển nhiên là quản gia đã nói lại cho lão biết những lời mà lúc nãy Trương Huyền đã nói khi đi ngang qua đình viện. 

 - Đại sư, tên nhóc này là thuận miệng nói bậy, người không cần để ý tới, hôm nay ta đã ôn tập công khóa thật tốt, đại sư có thể tùy ý kiểm tra. . . - Bạch Tốn thấy lực chú ý của đại sư đều bị tên tiểu tử mới tới hấp dẫn, trong lòng tất nhiên là không vui, vội vàng nói. 



 - Ta bảo ngươi nói chuyện sao? - Lục Trầm đại sư hỏi, lông mày giương lên. 

 - Ta. . - Sắc mặt Bạch Tốn thêm đỏ, lại không dám nói nhảm thêm câu nào. 

 Địa vị của hắn mặc dù rất cao, ba của hắn cũng rất ngưu bức, nhưng ở trước mặt Đế sư, tất nhiên vẫn phải nhún nhường mấy phần. 

 Quát Bạch Tốn xong, Lục Trầm đại sư lần nữa nhìn về phía Trương Huyền: 

 - Nếu hiểu vẽ, đúng lúc chỗ ta vừa có một bộ tác phẩm, ngươi giúp ta nhận xét một chút đi! – Lục Trầm đại sư nói xong vẫy tay một cái. 

 Quản gia đi lên phía trước, đưa cho ông một cái bức tranh, lúc này ông mới trải xuống bàn. 

 Là một bộ tranh thuỷ mặc, mộc mạc thanh nhã, vừa mở ra, một khí tức mát mẽ liền đập vào mặt, khói bếp lượn lờ, sơn thôn yên tĩnh, nhóm trẻ con chơi đùa, toàn bộ hình ảnh tựa hồ có tiếng ve vang lên, lá cây nhảy múa, là một bức tranh sơn thủy điền viên. 

 - Cái này. . . - Trương Huyền vò đầu. 

 Hắn vẽ tranh cũng không phải là thông thạo gì, chỉ có thể nhìn ra được bức họa này không tệ, muốn hắn nhận xét sao? Nhận xét cái gì đây? 

 - Ngươi phải nói thật tốt, đây là đại sư đang khảo nghiệm ngươi, hắn. . . rất thích khảo nghiệm người khác, dù sao khi ta tới, cũng đã bị hắn khảo nghiệm qua rồi. . . Nếu như nói tốt, muốn mượn bao nhiêu sách cũng có thể, còn nói không được, liền chuẩn bị tinh thần có thể đi về tay không. . . - Đang do dự, bên tai vang lên truyền âm nóng nảy của Hoàng Ngữ. 

 - Khảo nghiệm sao? - Trương Huyền cười khổ. 

 Sớm biết vị Lục Trầm đại sư này thích làm mấy trò này thì lúc đi ở trong sân, sẽ không mở miệng nhiều lời rồi ! 

 Đây không phải là tự mình chuốc phiền toái sao? Bất quá, nghe khẩu khí của Hoàng Ngữ, cho dù mình không nói, đối phương chắc chắn cũng sẽ khảo nghiệm mình, dù sao đã hình thành thói quen, muốn thay đổi, cũng không thể dễ dàng thay đổi được! 

 Về phần nhận xét, nhận xét cái cọng lông í! 

 Bản thân thấp cổ bé họng, có thể nhìn ra vấn đề gì đây? Nói ra cái gì bây giờ? 

 Đối phương lại còn là Đế sư, tinh thông thư hoạ, lỡ miệng nói bậy, không cẩn thận, có khi còn chưa nói xong đã bị đối phương cầm cây gậy đuổi ra ngoài. 

 - Sao vậy? Chẳng lẽ có vấn đề gì? – Nhìn thấy bộ dáng của hắn, Lục Trầm đại sư nhướng mày. 

 - A, không có! - Trương Huyền gãi gãi đầu, đang ở tình thế tiến thoái lưỡng nan, đang sắp xếp từ ngữ trong đầu xem phải nói gì, để tránh nói bậy làm đối phương tức giận, đột nhiên trong lòng hơi động. 

 - Thiên Đạo thư viện còn có thể phân biệt được đồ thật đồ giả, vậy thì. . . Có thể nhìn ra khuyết điểm của tranh vẽ hay không? 

 Nghĩ vậy, Trương Huyền nhịn không được liền tiến về phía trước một bước, đi đến chỗ hình ảnh trước mặt, ngón tay nhẹ nhàng sờ qua một cái. 

 Ông! 

 Trong đầu có một tiếng kêu khẽ, một quyển sách xuất hiện ở não hải. 

 Xem hết nội dung, tâm tình của Trương Huyền rất tốt, ngẩng đầu ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Lục Trầm đại sư, mỉm cười: 

 Trương Huyền gật gật đầu, nhìn về phía bức hoạ trước mắt, nhẹ nhàng dạo qua một vòng, nhịn không được lắc đầu: 

 - Tám chữ này chính là. . . Rắm chó không kêu, chả ra cái gì! 

 - Công tử ăn nói cẩn thận! - Vốn cho là hắn có thể nói ra lời bình gì hay, vừa nghe nói như thế, quản gia ở bên cạnh suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ, vội vàng lên tiếng ngăn cản: 

 - Đây là tác phẩm hội họa mà đại sư mới vẽ ra đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play