Hơn nữa, vẽ tranh coi trọng nhất chính là ý cảnh. Nếu không có ý cảnh, dù lại giống y như thật cũng đều vô dụng. Bút pháp Tả Hữu Du Long chẳng khác nào phân chia một bức hình thành hai phần, ý cảnh tách làm đôi... Vì lẽ đó, bức họa này mặc dù vẽ rất hoàn mỹ nhưng sợ rằng rất khó để đạt đến cảnh giới thứ ba.  

             Tay trái và tay phải cho dù phối hợp tốt đến đâu, bản chất vẫn là chia tách hình ảnh ra thành hai phần, vì vậy ý cảnh tổng thể nhất định sẽ bị kém đi không ít.   

             - Quá khoe khoang bản lĩnh vẽ tranh mà mất đi mục đích căn bản, xốc nổi! - Giải thích xong, Nguyên Ngữ đại sư lắc lắc đầu.   

             Sau khi hết khiếp sợ, ấn tượng của hắn đối với Trương Huyền không có chuyển biến tốt, mà ngược lại trở nên càng tệ hơn.   

             Ngạo mạn vô lễ; để bọn họ chờ đến cả buổi; trước khi vẽ tranh còn muốn điều chỉnh trạng thái, làm lỡ hai, ba canh giờ, không có khái niệm thời gian. Hiện tại càng là khoe khoang vẽ bản lĩnh, mất đi ý nghĩa vốn có của việc vẽ tranh, quả thực chính là tâm thái bất ổn, xốc nổi đến cực điểm.   

             Vẽ tranh mà không có tâm thái ôn hòa, chỉ muốn để cho người khác khiếp sợ, phô trương cho người khác xem thì dù cho tài giỏi đến đâu cũng có ích lợi gì? Khó thành một đời đại sư.   

             - Trương tiểu huynh đệ còn trẻ, ưa thích làm náo động cũng là bình thường... - Lục Trầm đại sư biết lão hữu bực bội tức giận, lời nói không kiêng nể chỉ có thể cười khổ, nói.   

             Người trẻ tuổi mà, ưa thích khoe khoang bản lĩnh cũng là bình thường. Đâu thể so sánh người trẻ với những lão già sắp xuống mồ như bọn hắn.   

             - Vẽ ra tác phẩm tốt nhất chính là cách gây chú ý hiệu quả nhất. Tả Hữu Du Long chỉ là kỹ thuật của những cái kia thợ thủ công đầu đường xó chợ, dùng để vẽ ra lượng lớn tác phẩm hội họa. Nếu hắn không thay đổi thói quen này, e rằng cả đời cũng khó khăn có thành tựu! - Nguyên Ngữ đại sư không khách khsi chút nào nhận định.   

             - Ây...  

             Nghe hắn đánh giá như thế, Hoàng Ngữ và Bạch Tốn đều rới vào trầm mặc.   

             Đối với lĩnh vực hội họa, bọn họ khẳng định không có quyền lên tiếng trước mặt hai vị lão giả này, càng không cách nào phản bác.   

             Lục Trầm đang muốn lại nói hai câu, liền nghe Bạch Tốn lên tiếng:   

             - Mau nhìn, đã bắt đầu kết nối...  

             Mọi người quay lại quả nhiên nhìn thấy Trương Huyền hai tay bút vẽ, đã tụ hợp lại một nơi. Hình ảnh trên giấy cũng bắt đầu kết hợp.   

             - Hai phong cảnh này... không thể kết nối được đi! - Liếc mắt nhìn xem, Hoàng Ngữ không nhịn được nói.   

             Mắt thấy hai bên hai bức tranh lập tức liền đến thời điểm kết nối, nhưng nhìn màu mực bên đậm bên nhạt, phong cảnh, ý vị không hề có một chút tương đồng, thậm chí màu sắc đều không giống nhau! Tình huống như thế, coi như hai bên thành công tụ hội cùng nhau cũng là hai loại phong cách, không thể trở thành một bức họa...   

             Một nửa độ sáng cao, một nửa độ sáng thấp... Tiếp nối cùng nhau cũng chỉ là phế phẩm.  

             Lẽ nào, thất bại?   

             - Nhìn thế này, không thể kết nối được...  

             Vốn lão còn muốn thay Trương Huyền nói mấy lời hay trước mặt Lục Trầm đại sư, nhưng giờ khắc này cũng khàn giọng đi, sắc mặt trở nên khó coi. Bàn tay đang vuốt râu bỗng dùng sức giựt mấy sợi mà không hề hay biết.   

             Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng dựa vào kinh nghiệm đối với vẽ tranh, lão có thể rõ ràng nhìn ra hai bên trái phải bức hình hoàn toàn khác nhau như hai thế giới vậy, căn bản không thể dung hợp. Lẽ nào Trương tiểu hữu thật sự giống như Nguyên huynh nói, quá mức xốc nổi?   

             Tuy rằng chỉ tiếp xúc một lần, nhưng lão cảm thấy đây là một người khiêm tốn cẩn thận, nho nhã lễ độ, không giống người xốc nổi a...   

             Nếu đúng là loại tính cách này, e rằng sau này trên con đường thư họa sẽ rất khó có thành tựu cao hơn...   

             - Không thể kết nối với nhau chính là phế phẩm. Ta đợi cả buổi trưa, không ngờ kết quả lại thế này… - Nguyên Ngữ đại sư lắc đầu, tràn đầy thất vọng.  

             Thời điểm Lục Trầm nói ra sự tích của Trương Huyền sự tích, hắn vẫn ôm hi vọng rất lớn. Hắn vốn tưởng rằng thật sự xuất hiện một thiếu niên thiên tài, có thể đem thư họa phát dương quang đại. Bây giờ mtận mắt thấy mới biết, đây chỉ là loại người xốc nổi.   

             Rõ ràng bản thân không có bản lĩnh thì cứ an tâm vẽ tranh là được. Đằng này lại còn muốn ra vẻ trâu bò, nghĩ rằng dùng Tả Hữu Du Long thì là cao thủ. Lần này hay rồi! Hai bức vẽ phong cách không giống nhau, không thể ghép hai thành một. Để ta xem ngươi làm sao xuống đài.   

             Đóng kịch cũng cần có bản lĩnh mới được, bằng không, chỉ có thể tự biến mình thành trò cười cho thiên hạ!   

             Rõ ràng, Trương Huyền chính là trường hợp sau.   

             Nguyên Ngữ đại sư thở dài một tiếng, chậm rãi nhắm hai mắt lại, không tiếp tục xem nữa.   

             Không phải là hắn không muốn xem, mà là sợ tiếp tục nhìn thấy đối phương ngày càng xấu mặt, sẽ khiến hắn càng thêm tức giận.   

             - Hả?  

             - Không đúng, chuyện này...  

             - Sao có thể có chuyện đó?  

             Vừa nhắm mắt lại, bên tai liền vang lên âm thanh thán phục của mọi người, tựa họ vừa nhìn thấy một cảnh tượng khó có thể tin được.   

             Hắn nhíu lông mày, lần nữa mở mắt ra. Ngay sau đó, hắn thấy Lục Trầm đại sư, Hoàng Ngữ, Bạch Tốn từng người trợn mắt ngoác mồm nhìn chằm chằm phía trước vô cùng quái đản.   

             - Làm sao vậy? Dù cho không thể liên kết hai phần cũng không đến mức kinh ngạc như thế a…  

             Nguyên Ngữ đại sư không nhịn được nghi hoặc nhìn sang, con ngươi lập tức co rút lại, choáng váng đứng ngốc tại chỗ:   

             - Chuyện này... Chuyện này... Làm sao có thể?  

             Hắn cũng choáng váng rồi.   

             Trước mặt mọi người, ở ranh giới giữa hai bức vẽ, Trương Huyền đang nhẹ nhàng đặt bút. Một bức tường viện xuất hiện, giống như một cái bình phong chia hai bức vẽ làm hai bộ phận.   

             Trước đây bọn họ cảm thấy không cách nào nối liền với nhau thì bây giờ, nhờ chiếc tường viện kia, cảm giác không hài hòa đều biến mất. Thậm chí nó còn cho người ta cảm giác như mở ra một thế giới khác.   

             - Là khu nhà nhỏ này... - Bạch Tốn vội hô lên.   

             Lúc này hắn tinh mắt nhìn ra được khung cảnh bên tay trái mà Trương Huyền vẽ đúng là vị trí sân của bọn họ. Nơi đó có người vẽ tranh, có người bình luận, bầu không khí vô cùng an lành. Trong khi đó, bên tay phải hắn lại vẽ một cái sân khác có sắc màu rực rỡ, chim tước bay lượn. Ngoài ra còn có đủ loại động vật di chuyển qua lại, thiền âm quanh quẩn, làm cho người cảm giác như đang ở thế ngoại đào nguyên vô cùng huyên náo.   

             Một bên là người, một bên là động vật; một bên yên tĩnh, một bên huyên náo. Đây vốn là hai hoàn cảnh độc lập, hai loại trạng thái khác biệt, ý vị không giống, như ở hai thái cực. Vậy mà nhờ vách tường ở giữa khiến cho mọi thứ trở nên hài hòa làm một thể chỉ trong nháy mắt, làm cho người nhìn cảm thấy vô cùng hoàn mỹ.   

             - Thần lai chi bút (tác phẩm của thần), tuyệt đối là thần lai chi bút... - Lục Trầm đại sư liên tục run cầm cập.   

             Trước đó, lão cũng có suy nghĩ như Nguyên Ngữ đại sư, cảm thấy bức tranh này của Trương Huyền khẳng định bị phế bỏ. Nhưng nằm mơ lão cũng không nghĩ tới, rõ ràng là hai cảnh tượng không giống nhau, nhưng chỉ với một bức tường viện lại có thể biến mọi thứ trở nên hài hòa không gì sánh được trở nên không gì sánh được. Động và tĩnh vừa đủ, làm cho người ta ngắm nhìn vẻ đẹp của bức tranh mà có cảm giác vô cùng hưởng thụ.   

             Trong tĩnh có động, trong động có tĩnh.   

             Có thể nói, bức tường này tuyệt đối là thần lai chi bút.   

             Cách nhau một bức tường, “Chỉ xích thiên nhai”, nâng chất lượng của bức hoạ lên một đoạn dài.   

             - Lợi hại... - Nguyên Ngữ đại sư câm nín nửa ngày rồi bỗng nhiên phun ra hai chữ.   

             Rất hiển nhiên, hắn không hề nghĩ tới một bức tường viện này.   

             Nếu như hai bên của bức tường có ý cảnh giống nhau, ngược lại sẽ biến thành nét bút hỏng.   

             - Khiến các vị chê cười rồi!  

             Vẽ xong nét cuối cùng của bức tường viện, chỉnh thể tác phẩm cũng coi như hoàn thành. Trương Huyền thả bút lông xuống, nhẹ nhàng nở nụ cười:   

             - Kính xin mấy vị lại đây giám định đi!  

             Hắn mới vừa học được vẽ tranh, cũng không biết vẽ cái gì, vì vậy liền vẽ lại vị trí sân mọi người đang đứng cùng với bên kia bức tường.   

             - Ta tới xem một chút!  

             Lục Trầm đại sư dẫn đầu bước đến, cúi đầu nhìn về phía bức họa trước mắt.   

             Mấy người Hoàng Ngữ, và Bạch Tốn cũng theo sát đi tới trước bànd.   

             Trước đó, bọn họ đứng cách khá xa nên không nhìn thấy rõ lắm. Vì lẽ đó vừa bắt đầu họ không nhìn ra khung cảnh được vẽ chính là nơi này. Bây giờ, tất cả lại gần, nhìn kỹ hơn một chút đều không khỏi thán phục.   

             Cảnh vật trong sân giống y như thật, trông rất sống động. Từng thư từng thứ phảng phất giống như vật sống được dịch chuyển từ bên ngoài vào, nổi trên mặt giấy đẹp cực kỳ.   

             - Thật là đẹp... – Hoàng Ngữ thật lòng tán dương, đôi mắt đẹp tỏa sáng.  

             Tuy rằng tay trái và tay phải đồng thời vẽ tranh, nhưng chi tiết không thể xoi mói, ngay cả một cái bàn một băng ghế đều có thể thấy rõ ràng. Vẻ mặt của mọi người trong bức tranh giống như được in lên. Chỉnh bức họa đẹp đẽ vô cùng.   

             - Đáng tiếc...  

             Nhìn một hồi, Nguyên Ngữ đại sư không nhịn được lắc đầu. Ngay cả Lục Trầm đại sư đứng một bên cũng lộ ra khuôn mặt đầy tiếc hận.   

             - Bức họa này rất đẹp a! Còn có cái gì không đúng sao? - Không biết bọn họ thở dài cái gì, Bạch Tốn tò mò mở miệng hỏi.   

             Nói thật, hắn không nhìn ra bức họa này đến cùng có vấn đề gì. Cảm giác so với hai bức tranh lúc trước đều không kém bao nhiêu.   

             Lục Trầm đại sư lắc lắc đầu, giải đáp:   

             - Bức họa này, hoạ sĩ không chê vào đâu được, không có một chút nào sai lầm, sắc thái, phối hợp... tất cả đều là tác phẩm tốt nhất. Chỉ là giống như trước đó đã nói, một khi quá mức chú trọng chi tiết, trái lại sẽ khuyết thiếu ý cảnh! Không có ý cảnh, nhiều nhất chỉ đạt đến cảnh giới thứ hai Linh động, khoảng cách đến Ý tồn còn chênh lệch một đoạn rất lớn!   

             Thư họa chia làm bốn cảnh giới, Lục thực, Linh động, Ý tồn, Kinh hồng.  

             Lúc rước Nguyên Ngữ và Lục Trầm hai vị đại sư vẽ ra đều là cảnh giới thứ ba ẩn chứa ý cảnh, nhìn vào bức tranh khiến tâm thần người ta cảm thấy thoải mái.   

             Tác phẩ này của Trương Huyền tuy rằng đầu bút lông nhẵn nhụi, bất luận kết cấu vẫn là bố cục cũng không có vấn đề gì, nhưng đáng tiếc... Thiếu mất cái cảm giác này.   

             Không có ý cảnh mà nói, nhiều nhất cũng chính là cảnh giới thứ hai Linh động cảnh giới, không tính là trân phẩm.   

             - Đáng tiếc! Nhưng mà Trương tiểu huynh đệ còn trẻ vô cùng. Chờ đến khi bằng tầm tuôi như chúng ta sẽ có thể dễ dàng vẽ ra tam cảnh, thậm chí tứ cảnh tác phẩm hội họa! - Lục Trầm đại sư an ủi.   

             Tuy rằng không đạt đến cảnh giới thứ ba, nhưng vẫn khiến hắn khá khiếp sợ.   

             Chung quy Trương Huyền còn chưa tới hai mươi tuổi. Từng tuổi này đã có kỹ thuật vẽ tranh cao thâm như vậy, kể cả hắn cũng tán dương không ngớt.   

             - Coi như cũng có chút chân tài thực học! - Nguyên Ngữ đại sư cũng gật gù, nhìn về phía Trương Huyền, trong giọng nói mang theo mùi vị răn dạy:   

             - Tuy nhiên, người trẻ tuổi tốt hơn là hãy khiêm tốn một chút!  

             Sau khi trải qua một loạt sự tình, ấn tượng của hắn đối với Trương Huyền không được tốt lắm. Nhưng bức họa này thật không tệ! Ngoại trừ không ý cảnh, hắn cũng không thể tìm đâu ra khuyết điểm. Xem ra cái tên này cũng không phải lừa đảo, mà thật sự có chút bản lĩnh.   

             Tuy nhiên, chỉ với chút bản lãnh này mà lại cậy tài khinh người, để bọn họ đợi lâu như vậy, sâu trong nội tâm hắn vẫn cảm thấy không cao hứng.   

             - Điệu thấp? - Nghe được trong lời nói của đối phương có ý trách cứ, Trương Huyền biết chắc là do bản thân kéo dài thời gian quá lâu làm cho đối phương tức rồi. Hắn lúng túng nở nụ cười:   

             - Vâng… đúng vậy… là do ta làm lỡ qúa nhiều thời gian, hết sức xin lỗi!  

             - Tốt lắm! Chúng ta đều xong vẽ, hai người các ngươi bắt đầu giám thưởng đi...  

             Thấy hắn khiêm tốn tiếp thu, Lục Trầm không nói thêm nữa. Lão đang muốn để hai người Hoàng Ngữ tiếp tục sát hạch, liền nghe thấy thanh âm kinh ngạc của Bạch Tốn lần thứ hai vang lên.   

             - Không đúng.. Trong bức họa của Trương đại sư, tại sao người và chim muông... đều không có mắt?  

             Trước đó, tất cả mọi người chỉ quan sát tổng thể bức họa về bố cục cùng kết cấu, vẫn chưa chú đến những chi tiết này. Giờ phút này nhìn kỹ lại, quả nhiên phát hiện tất cả con người và chim muông trong bức họa đều chưa được vẽ mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play