- Bất quá, thời gian các ngươi tiếp xúc với thư hoạ rất ngắn, bây giờ để các ngươi bắt bút vẽ tranh xem như khảo hạch, không những không có hiệu quả gì, còn tương đương với việc vũ nhục cái nghề thư hoạ này, cho nên, ta và Nguyên Ngữ bàn bạc một chút, nghĩ ra một phương pháp khảo hạch.   

             Hoàng Ngữ, Bạch Tốn tính toán đâu ra đấy, thời gian bọn họ tiếp xúc thư hoạ, cũng không được một tháng, cứ như vậy để bọn hắn chấp bút, có thể vẽ ra được cái gì chứ? Nếu làm như vậy thật, nhất định sẽ mất mặt, cho nên, khảo hạch của Lục Trầm đại sư, cũng không phải là để bọn họ vẽ tranh.  

             Nói đến đây, hắn cười cười, nói tiếp:   

             - Phương pháp khảo hạch kia chính là. . . Để ta, Nguyên Ngữ, và Trương Huyền tiểu huynh đệ vẽ tranh, các ngươi tới giám thưởng, bình luận, bình luận của người nào đúng trọng tâm nhất, người đó được quyền lấy Mặc Hiên Đồ!   

             - Vẽ tranh? Hả?  

             Đang ngồi uống trà, Trương Huyền ban đầu chỉ định tới cho đông đủ thôi, nghe nói như thế, liền lảo đảo, suýt chút nữa không kiềm chế được mà phun một ngụm trà trong miệng vào mặt lão nhân gia.  

             Ngươi đùa giỡn gì chứ, ta chính là nói bừa mấy câu thôi, bây giờ bắt ta vẽ tranh. . . Ngươi đây là kiểm tra bọn hắn hay là đang kiểm tra ta đây?  

             Ta ngay cả bút vẽ cầm làm sao ta cũng không biết, làm sao vẽ vời gì được?  

             - Ta thấy, ta không cần vẽ tranh đâu. . . - Trương Huyền phiền muộn nói.  

             - Không nên từ chối, rất nhiều văn hội đều muốn làm thơ làm phú, khó có được ngươi và Nguyên huynh đều ở đây, chúng ta cũng tới lấy tài vẽ tranh ra giao lưu, để những bọn tiểu bối này có chút kiến thức về thư hoạ chân chính cũng tốt, biết đâu chừng, bọn hắn liền sẽ thật sự ưa thích, về sau cũng trở thành một đại sư về thư họa. - Lục Trầm đại sư vuốt râu cười nói.  

             Trương Huyền sắp khóc.  

             Ngươi có nghiêm túc nghe ta nói hay không vậy?  

             Ý của ta là, ta không muốn tham gia vẽ tranh gì hết, cũng không biết vẽ tranh, ngươi thì hay rồi, lấy vẽ vời ra làm giao lưu. . .  

             Giao lưu cái cây ớt nhà ngươi a!  

             - Khụ khụ, thật sự không cần đâu, hai vị vẽ tranh là được rồi, ngươi xem như ta hôm nay đến đây cũng chưa có chuẩn bị gì. - Trương Huyền đành phải nói sao cho dể hiểu hơn một chút.  

             - Bút mực giấy nghiên ta đều chuẩn bị xong, tiểu huynh đệ, ngươi cũng không cần câu nệ, cứ coi như chỗ này là nhà mình, thích vẽ sao thì vẽ, cũng để cho bọn tiểu bối mở mang kiến thức một chút! - Lục Trầm đại sư nói tiếp.  

             - Câu nệ? Kiến thức? – Mấu chốt ở đây là ta không có chuyên môn về lĩnh vực này được chưa?  

             - Tốt, A Thành, đi chuẩn bị bút mực giấy nghiên, tiểu Ngữ, Bạch Tốn, lúc chúng ta vẽ tranh, các ngươi cố gắng nhìn cho kỹ, coi như là đang học tập!   

             Lục Trầm còn tưởng rằng hắn không có ý vẽ, cười khoát tay.  

             - Đúng! - Quản gia Thành bá khoát tay, mấy thị nữ lấy tới ngay ba bộ bút mực giấy nghiên, đặt ở trước mặt ba người họ.  

             Trương Huyền nhíu mày một cái.  

             Vẽ tranh bằng bút chì hắn còn không biết, huống gì là bút lông. . .  

             Sớm biết hôm nay đến sẽ bị khảo hạch như thế này, đánh chết hắn cũng sẽ không tới.  

             - Chúng ta lấy vẽ kết bạn, sẽ không quy định đề tài. - Chuẩn bị thỏa đáng xong, Lục Trầm đại sư cười nhẹ nhàng nhìn về phía Nguyên Ngữ đại sư:   

             - Nguyên huynh, ngươi là khách nhân, ngươi vẽ trước đi!   

             - Được, mong mọi người đừng chê cười! - Nguyên Ngữ đại sư cười vuốt râu một cái, đứng ở trước bàn, cầm bút lông lên, trầm tư một chút, liền bắt đầu vẽ tranh.  

             Bút vẽ long xà, lúc đầu mặt mũi hắn đầy vui vẻ, ngay từ khi bắt đầu vẽ tranh, khí chất lập tức thay đổi, giống như một Tri Âm đại sư, cao sơn lưu thủy khó tìm, khiến cho người ta kính nể.  

             - Vẽ tranh chia làm bốn tầng thứ, theo thứ tự là lục thực, linh động, ý tồn, kinh hồng; lục thực là chỉ ghi chép sự thật, vẽ tranh cũng giống như thấy cảnh vật trong hiện thực, mặc dù vẽ giống như đúc, lại chỉ là tầng thấp nhất mà thôi. - Nguyên Ngữ đại sư bắt đầu vẽ tranh, Lục Trầm cười giải thích cho mọi người.  

             - Linh động, là nói khi vẽ ra cảnh vật, không còn cứng nhắc, mà là ẩn chứa linh khí, để cho người xem thấy vật đó như đang ở trước mắt, lấy một thí dụ, vẽ một con cá, ngươi sẽ cảm thấy con cá này đang còn sống, bất cứ lúc nào cũng sẽ bơi ra từ trên giấy vẽ.  

             - Cảnh thứ ba là ý tồn, ý tồn bút tiên, vẽ tận ý tại! Loại cảnh giới này, khi còn chưa vẽ tranh, đầu tiên phải có ý cảnh trong lòng, vẽ ra bức hoạ mới có thể khiến cho người cảm động, làm cho con người trầm mê.【 Hạ Thu đồ 】 cùng 【 Xích Hùng Khiếu Thiên 】của ta may mắn được tiến nhập vào loại cảnh giới này, cho nên nhìn một cái, một bức tranh đang bày ra trước mắt, có cảm giác bản thân mình đang ở trong đó.  

             - Ta và Nguyên huynh đều đạt đến loại cảnh giới này, đều là nhờ vận khí tốt, trùng hợp là, có lẽ sắp có thể vẽ được cảnh họa tác thứ tư. Cảnh thứ tư, kinh hồng, chỉ chính là kinh hồng họa tác, trong tranh người, vật, mang khí chất của chúng, đạt tới ngay cả động vật, Man Thú cũng không có cách nào phân biệt được cấp độ, Mặc Hiên Đồ mà Tiểu Ngữ muốn như thế, Giang Điểu Đồ của Nguyên huynh cũng đã đạt đến cảnh giới như thế.   

             - A! - Trương Huyền gật đầu.  

             Hắn còn tưởng rằng vẽ tranh thì chỉ cần ai vẽ giống nhất, người đó chính là người lợi hại nhất, nghe được giải thích mới biết được, vẽ giống. . . Chỉ là cảnh giới cấp thấp nhất mà thôi.  

             Một bộ trong tác phẩm có được tinh thần của chính mình trong đó, ẩn chứa ý cảnh đặc biệt, mới được tính là danh họa chân chính.  

             Trong lúc nói chuyện với nhau, Nguyên Ngữ đại sư hạ bút, những hình ảnh dần dần được triển khai.  

             Là một bức tranh vẽ sơn lâm chim tước, yên tĩnh trong rừng cây, hai con chim mà bay múa, mặc dù đang trên không trung không nhúc nhích, nhưng lại cho người ta cảm giác như đang nghe thấy tiếng chim hót rõ ràng, khiến cho người ta ngỡ như mình vừa lạc vào nơi rừng núi hoang vu, nghe chim hót, thấy hoa nở.  

             - Lục đại sư, chẳng lẽ đây chính là bức hoạ đạt cảnh giới ý tồn? - Hoàng Ngữ nhịn không được nói.  

             Có thể cho người ta loại cảm giác này, cho thấy bức họa này đã trải qua ý cảnh ẩn chứa sâu đậm, để cho người xem xét phía dưới liền khó mà dời mắt.   

             - Ừ! - Lục Trầm đại sư nhẹ gật đầu:   

             - Bức họa này hoàn toàn chính xác đạt đến cảnh giới ý tồn, bất quá, cũng chỉ là vừa mới đạt tới, về phần tại sao lại nói vậy, còn cần các ngươi giám thưởng, ai có thể trả lời chính xác, người đó sẽ chiến thắng.   

             - Được! - Hoàng Ngữ, Bạch Tốn cùng nhau tập trung nhìn vào bức họa.  

             Không bao lâu sau, Nguyên Ngữ đại sư ngừng bút.  

             Bức tranh vẽ rừng núi chim chóc đã được vẽ xong hoàn toàn.  

             - Ha ha, nhiều ngày không vẽ, bút pháp lạnh nhạt không ít, để mọi người chê cười rồi! – Đặt bút lông xuống, Nguyên Ngữ đại sư cười cười:   

             - Lục Trầm, tới lượt ngươi!   

             - Được! - Lục Trầm đại sư cũng không từ chối, đi mấy bước đến trước bàn, bút lông vẽ lên giấy, mực thấm xuống mặt sau.  

             Mặc dù cũng là đại sư cảnh thư hoạ cấp ba, rõ ràng cách vẽ tranh của Lục Trầm lại thuận buồm xuôi gió hơn, cũng giãn ra hơn rất nhiều.  

             Hắn vẽ là một đoạn nước sông, một chiếc thuyền con lơ lửng ở trong đó, không có sóng biển, không có mưa to gió lớn, lại cho người ta một loại cảm giác như những chiếc thuyền này đang đi ngược gió, như đang vật lộn với sóng dữ, người trên thuyền, tuy chỉ là hai lần hạ bút, lại mang theo khí chất dũng cảm không sợ gian nguy, thậm chí là cương nghị, để cho người đang xem xét phía dưới cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.  

             - Vẫn là Lục lão đệ cao hơn ta một bậc! Lục Tầm Đại sư còn chưa vẽ xong, Nguyên Ngữ đại sư liền không nhịn được mà khen một câu.  

             Hắn mặc dù cũng am hiểu việc vẽ tranh, danh khí cũng rất nổi danh, nhưng so với Lục Trầm, vẫn kém xa một đoạn.  

             Bức tranh vẽ Sơn lâm chim chóc không yếu, ý cảnh cũng không tệ, nhưng nếu cân nhắc cẩn thận, so với ý cảnh trong bức họa này của Lục Trầm đại sư, còn kém không ít.  

             Hắn chỉ là miêu tả cảnh rừng núi yên tĩnh và huyên náo, mà đối phương lại đem nội tâm tranh đấu đều thể hiện trong đó, trình độ không chỉ cao hơn một bậc.  

             - Thế nào? Có thể nhìn ra cái gì không? - Cảm khái xong, Nguyên Ngữ đại sư cười khanh khách nhìn về phía hai người Bạch Tốn, Hoàng Ngữ.  

             - Lục đại sư, trong bức Giang Lưu Đồ (Chèo thuyền trên sông) này, ta có thể nhìn ra ngài đã dùng ba loại phương pháp vẽ tranh, mười hai loại bút pháp, còn giống như có cái bóng của thư họa đại sư Trần Kiều nổi danh từ tám mươi năm trước. - Hoàng Ngữ suy nghĩ một chút nói.   

             Trần Kiều, Thiên Huyền Vương quốc có một thư hoạ đại sư là nữ nhân, tên tuổi nổi như cồn, nét vẽ tinh tế tỉ mỉ, sở trường về Trường Sơn nước, nhất là vẽ nước, có thể xưng là nhất tuyệt, được vinh dự là danh họa đệ nhất trong ba trăm năm của Thiên Huyền Vương quốc.  

             - Ta cũng đã nhìn ra. . . - Bạch Tốn vội vàng nói tiếp.  

             - Ừ, xem như có chút nhãn lực!   

             Nguyên Ngữ đại sư cười gật đầu.  

             - Ba loại phương pháp vẽ tranh? Mười hai loại bút pháp? - Trương Huyền đứng một bên chỉ có thể im lặng.  

             Dù sao hắn thấy, vị Lục Trầm đại sư này, chính là cầm một bút lông vẽ linh tinh, hoàn toàn không thể nhìn ra cái gì đặc biệt.   

             Mặc dù thông qua kim sắc thư tịch, từ những quyển sách đọc được từ sau khi trọng sinh, tất cả đều đã được chuyển thành kiến thức của mình, nhưng hầu như đều là những sách vở liên quan tới công pháp, võ kỹ và luyện đan, thư tịch thư hoạ loại, cơ bản hắn còn chưa có xem, chẳng khác nào vịt nghe sấm.  

             - Ha ha, Nguyên huynh khiêm tốn rồi! - Nói chuyện công phu, Lục Trầm đại sư cũng đem bộ này Giang Lưu Đồ vẽ xong, cười một tiếng, đi tới:   

             - Mấy ngày trước ta đây cưỡi tuấn mã đi dọc theo sông dạo chơi, cảm xúc tích lũy nhiều ngày rồi, giờ mới được biểu lộ cảm xúc, mới có thể cao hơn một bậc thôi, Nguyên huynh cả ngày trị bệnh cứu người, sao có thể được thanh nhàn như ta đây, nếu là giống như ta, rộng mở ý chí, say vẽ Tâm Thư, chỉ sợ ta thật sự theo không kịp!   

             - Vẽ tranh dù sao cũng là thiên phú, ta là cảm thấy thiên phú của mình không bằng ngươi, lúc này mới chuyển sang con đường hành y đó chứ! - Nguyên Ngữ đại sư lắc đầu.  

             - Được rồi, hai lão già chúng ta đừng nên ở đây thổi phồng nhau nữa, muốn nói đến người có thiên phú thật sự, thì phải nói đến Trương Huyền tiểu huynh đệ, chưa được hai mươi tuổi, đã có thể có được kiến giải họa đạo cao thâm như thế, chắc hẳn là trong lĩnh vực vẽ tranh cũng sẽ không yếu thế hơn hai lão già chúng ta.   

             Lục Trầm đại sư cười lắc đầu, nhìn lại, làm một động tác "Mời ":   

             - Bây giờ hai chúng ta đều đã vẽ xong, Trương Huyền tiểu huynh đệ, tới ngươi rồi!  

             Soạt.  

             Hắn vừa nói xong, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Trương Huyền.  

             Nguyên Ngữ đại sư cũng gật gật đầu, trong mắt đầy hiếu kỳ.  

             Chuyện của Trương Huyền, hắn đã nghe Lục Trầm nói, mặc dù khi nghe xong không chút nghi vấn nào, nhưng khi nhìn thấy Trương Huyền này còn trẻ như vậy, vẫn còn có chút không thể tin được.  

             Thư hoạ đạo, không giống như võ công, không phải thiên phú cao là được, còn cần phải hiểu cách đối nhân xử thế, đối với con người có được nhiều cảm ngộ, mới có thể càng lĩnh ngộ càng nhiều, như hắn chẳng hạn, cũng phải chữa trị cho vô số bệnh nhân, mới có cảm ngộ, như vậy mới khiến thư hoạ đột nhiên tăng mạnh, đạt tới trình độ như bây giờ.  

             Tên Trương Huyền này còn chưa tròn hai mươi, coi như trời sinh thích hợp thư hoạ, cũng có nhiều cơ sở vững chắc nhất, cùng lắm chỉ có thể đạt tới lục thực cảnh giới, muốn đạt tới linh động, ý tồn. . . Chỉ sợ còn cần rất nhiều tôi luyện mới thành được.  

             Đương nhiên, lời này hắn cũng không nói ra, dù sao không quá lễ phép.  

             Giờ phút này, nghe thấy Lục Trầm đại sư để hắn vẽ tranh, không nhịn được muốn nhìn xem, tên nhóc này thật sự đã đạt được đến trình độ gì rồi.  

             Cái gì cũng không biết làm sao vẽ được đây?  

             Cũng không thể vẽ một con gà con, lại thêm cái vòng sáng, liền gọi là Thần Điểu Phượng Hoàng chứ.  

             Có khi làm như vậy xong, hôm nay e rằng hắn không cần đi, nhất định sẽ bị đánh chết tươi tại đây rồi.  

             - Cái này. . . Cái này. . . Ta có thể xem trước những bức vẽ trước rồi mới vẽ được không? – Trương Huyền gãi gãi đầu, cố nén xấu hổ hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play