Nếu như Thiên Đạo thương pháp không phối hợp với Thiên Đạo Thần Công hình thành chân khí, như vậy coi như học được thì uy lực cũng sẽ không có lớn như bản thân hắn.  

             Lại nói, hắn mượn thư tịch của người ta mới hội tụ ra được chiêu số này, như vậy có truyền thụ cho đối phương cũng không có gì.  

             Vì lẽ đó, khi Vương Sùng đưa ra yêu cầu, Trương Huyền không có một chút chần chờ nào mà lập tức đồng ý.  

             Đương nhiên, hắn cũng không thể truyền thụ bản hoàn chỉnh được. Thiên Đạo thương pháp quá mức đáng sợ, coi như cắt đi một phần cũng có thể xưng tụng là tuyệt thế vô song.  

             - Ta...  

             Vương Sùng thuận miệng nói ra, không nghĩ tới đối phương lại đồng ý, hắn kích động tới mức toàn thân run rẩy, hai mắt đỏ hồng.  

             Cao thủ bình thường, khi sáng chế ra chiêu số sẽ rất ít khi truyền ra ngoài, không phải con cháu đích truyền thì sẽ không tiết lộ ra ngoài. Không nói đâu xa, lấy hắn làm thí dụ, chiêu số mà hắn sáng lập, ngoại trừ nhi tử ra, người ngoài hầu như không có người nào biết được.  

             Bị Trương đan sư trước mắt này, chiêu số cao minh như thế, nói truyền là truyền, phần phẩm chất này, phần tâm cảnh này...  

             - Chiêu này cao minh đến cực điểm, ta nghĩ cũng không dễ học...  

             Do dự một chút, Vương Sùng nói.  

             Coi như đối phương truyền thụ thì bản thân hắn cũng không thể tay không đi học, làm như vậy bất kể là từ điểm nào cũng đều không phù hợp với quy củ.  

             Cũng giống như cưới khuê nữ về làm vợ vậy, nhất định phải đưa ra lễ hỏi, trên đời nào có bữa trưa miễn phí cơ chứ?  

             - Trương đan sư muốn mua đan dược, đang thiếu không ít kim tệ, ta thấy không bằng ngươi đưa ra chút để làm học phí đi!  

             Âu Dương Thành nói xen vào.  

             Trương Huyền mua dược liệu từ chỗ hắn vẫn còn chưa giao tiền lên. Mà hắn cũng biết, nhất định đối phương đang nghĩ biện pháp, nếu vị lão hữu này của bản thân muốn báo đáp đối phương, còn không bằng trực tiếp trả tiền, bớt đi sức lực.  

             Nếu không, học tập võ kỹ của người ta, kém cỏi nhất cũng là tình nghĩa sư đồ, nếu như thật sự có yêu cầu đặc thù nào đó, bất kể như thế nào cũng phải làm vậy.  

             Không nói đâu xa, nói muốn học võ kỹ mà hắn sáng chế ra... Dạy hay là không dạy đây?  

             - Tốt, tốt!  

             Biết dụng ý của lão hữu, Vương Sùng vội vàng gật đầu, lại quay đầu dặn dò quản gia.  

             Chỉ trong chốc lát, quản gia đã đưa ra một xấp kim phiếu, lại đưa tới trong tay của Trương Huyền.  

             - Đây là học phí, mong rằng Trương đan sư vui lòng nhận lấy. Nếu không, ta sẽ không tiện học tập...  

             Vương Sùng nói.  

             - Cái gì?  

             Trương Huyền chớp mắt.  

             Như vậy cũng được sao?  

             Ta tới đây học tập thương pháp, làm sao lại... biến thành dạy học, còn... kiếm tiền nữa chứ?  

             Chỉ là, nhìn một xấp kim phiếu trong tay này, chí ít cũng có hai trăm vạn, quả thực đúng là không cách nào từ chối được.  

             Sau khi thu tiền, Trương Huyền chậm rãi thi triển thương pháp một lần, lại tỉ mỉ giới thiệu phương pháp vận công.  

             Không hổ là đại sư thương pháp, tuy rằng không lĩnh ngộ được thương ý, thế nhưng nghiên cứu đối với thương pháp đã sâu tới tận xương tủy. Trương Huyền chỉ diễn luyện một lần thì hắn cũng đã gần như học được. Tuy rằng uy lực so với hắn kém không ít, thế nhưng phương diện chiêu số và vận công cũng đã không còn bất cứ vấn đề gì nữa.  

             - Đa tạ Trương đan sư truyền thụ!  

             Sau khi học được chiêu này Vương Sùng mới biết nó mạnh mẽ, trong lòng rất là thán phục. Có thể đoán ra được, nếu để cho hắn tu luyện, chỉ sợ không tới một năm là có thể chân chính lĩnh ngộ ra thương ý, khi đó thực lực sẽ đại tiến.  

             Mặc kệ có trả học phí hay không, vị Trương Huyền này đều có tình nghĩa nửa sư đồ với hắn.  

             Cái gọi là tình nghĩa nửa sư đồ là chỉ mang phương pháp tu luyện của mình chỉ người khác học tập một chiêu, hai chiêu, hoặc là được đối phương chỉ điểm.  

             Đối phương đã học xong, Trương Huyền cũng không có cần thiết phải ở lại nơi này mà cùng Âu Dương Thành xoay người cáo từ.  

             - Âu Dương hội trưởng, ngươi tiếp tục chú ý giúp ta những đan dược kia, đến lúc đó ta sẽ đến lấy!  

             Rời khỏi phủ đệ của vị đại sư thương pháp Vương Sùng này, Trương Huyền mới nói.  

             - Yên tâm đi!  

             Âu Dương Thành liên tục gật đầu.  

             Trước đó hắn còn muốn người thanh niên trước mắt này cố gắng học tập, để có thể trở thành luyện đan sư nhị tinh thứ nhất từ trước tới nay trong Thiên Huyền quốc, nhưng giờ loại suy nghĩ này ngay cả một chút cũng đã không còn.  

             Chưa bao giờ học thương pháp, chỉ nhìn thư tịch một canh giờ đã ung dung sáng chế ra chiêu số mà ngay cả Vương Sùng cũng sùng bái không ngớt, còn lĩnh ngộ được thương ý... Người như thế sớm muộn gì cũng sẽ một bước lên trời, danh dương thiên hạ.  

             - Trở về học viện!  

             Dưỡng Thể dịch, Ôn Mạch đan và tụ linh đan đã tới tay, hắn cũng nên đưa những thứ này cho nhóm học sinh này, khiến cho bọn họ đẩy nhanh tốc độ tu luyện.  

             Cáo từ Âu Dương Thành, không bao lâu sau hắn đã trở lại lớp học của mình. Chỉ là lúc này lại phát hiện ra chỉ có một mình Vương Dĩnh tu luyện ở bên trong, mấy đệ tử khác đều không có mặt.  

             - Bọn họ đi đâu rồi?  

             Trương Huyền cau mày nói.  

             Bản thân mình nghĩ biện pháp giúp cho bọn họ nhanh chóng đề cao thực lực mà đám tiểu tử này thì hay quá rồi, lại không thèm tu luyện.  

             - Bọn họ... Bọn họ...  



             Không nghĩ tới Trương lão sư lại xuất hiện vào lúc này, Vương Dĩnh sợ đến mức rụt cổ lại, miệng lắp ba lắp bắp.  

             Ngày hôm qua lúc rời đi Trương lão sư đã từng nói, có chuyện bận rộn, trong khoảng thời gian ngắn không cách nào giảng bài được. Làm sao vừa đi một chút đã trở lại rồi vậy?  

             - Nói!  

             Trương Huyền sầm mặt lại, nói.  

             Vì kiếm tiền giúp bọn họ kích hoạt thể chất mà hắn không ngại sát hạch luyện đan sư, giả mạo danh sư, chạy chung quanh nghĩ biện pháp. Thế nhưng bọn họ thậm chí ngay cả đến cũng không tới, quả thực làm cho người ta giận dữ.  

             Sớm biết như vậy hắn còn phí những tâm tư này làm gì nữa chứ? May áo cho người khác sao?  

             Bản thân không nỗ lực, coi như lão sư có chuẩn bị nhiều hơn nữa, đồ cho dù tốt hơn nữa thì cũng khó có được thành tựu. Giống như bùn nhão vậy, không nhấc lên được!  

             Càng nghĩ càng giận, khuôn mặt Trương Huyền tái nhợt.  

             - Lão sư...  

             Vương Dĩnh run cầm cập.  

             Tính cách nàng vốn yếu đuối, giờ khắc này nhìn thấy lửa giận Trương lão sư thiêu đốt làm cho nàng gần như sắp nói không ra lời.  

             Kẽo kẹt!  

             Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, người còn chưa tới thì thanh âm đã vang vọng:  

             - Vương Dĩnh, nhanh đi qua hỗ trợ, đánh tới rồi...  

             Vừa mới nói được một nửa thì đã, nhìn thấy Trương Huyền đứng ở trong phòng, sắc mặt âm trầm như băng, thanh âm của người này lập tức bị chặn lại trong cổ họng.  

             - Trương lão sư...  

             Thân thể người vừa tới cũng run lên.  

             Là mập mạp Viên Đào.  

             - Đánh tới rồi? Gọi người hỗ trợ? Ta bảo các ngươi tu luyện, là để cho các ngươi kéo bè kéo lũ đánh nhau hay sao?  

             Thanh âm của Trương Huyền lạnh lẽo giống như băng.  

             - Chúng con...  

             Sắc mặt Viên Đào tái nhợt.  

             - Chỉ có một chút tài học mà đã đi ra ngoài kéo bè kéo lũ đánh nhau, có phải các ngươi cảm thấy đã không cần người lão sư như ta nữa rồi không?  

             Nói thật, không phải Trương Huyền tức giận, mà là đau lòng.  

             Tuy rằng thời gian ở chung với mấy học sinh này không dài, thế nhưng hắn đã coi bọn họ là người thân cận nhất của mình. Hắn vì bọn họ mà nỗ lực, bọn họ thì lại tốt. Đi ra ngoài kéo bè kéo lũ đánh nhau, đánh không lại còn trở về gọi người...  

             Chuyện này khiến cho hắn có cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành kim.  

             - Trương lão sư, không phải...  

             Khuôn mặt béo mập của Viên Đào lập tức hiện lên vẻ lo lắng.  

             - Không phải? Vậy ngươi nói cho ta nghe một chút, đánh nhau, còn gọi Vương Dĩnh hỗ trợ là có ý gì. Nếu như có nửa câu nói dối, hiện tại ta sẽ khai trừ ngươi, sau này đừng mong làm môn hạ của ta!  

             Trương Huyền khoát ống tay áo.  

             Nếu như đám hài tử này không đáng để bồi dưỡng thì bản thân hắn cũng lười suy nghĩ. Thua thì thua, cùng lắm thì rời khỏi Thiên Huyền quốc, rời khỏi học viện Hồng Thiên .  

             Hắn nắm giữ Thiên Đạo Đồ Thư Quán, trời đất bao la, có nơi nào mà không đi được?  

             Sở dĩ hắn ở lại chỗ này, còn không phải là bởi vì quyến luyến đối với nơi này, bởi vì tiền thân làm lão sư. Lại thêm trách nhiệm của mình đối với những học sinh này hay sao?  

             - Vâng..  

             Viên Đào run cầm cập một chút, lại cắn răng một cái:  

             - Là như vậy, ngày hôm nay học viện phát tài nguyên tu luyện, nói người là... lão sư kém cỏi nhất cho nên không có tư cách lĩnh! Chúng con tức giận không nhịn nổi cho nên mới đi tìm bọn họ lý luận, vì vậy mới bắt đầu tranh chấp...  

             - Phát tài nguyên?  

             Trương Huyền sững sờ, lúc này hắn mới nhớ tới.  

             Mỗi tháng học viện đều sẽ phát tài nguyên tu luyện nhất định cho lão sư. Tài nguyên bao nhiêu đều phải căn cứ vào số lượng học sinh, thành tích sát hạch của lão sư tạo nên đánh giá tổng hợp.  

             Những tài nguyên này, lão sư có thể để bản thân sử dụng, cũng có thể lựa chọn khen thưởng cho học sinh ưu tú để làm khích lệ. Thông thường sẽ do phòng học sinh của học viện phát thay.  

             Phòng học sinh là nơi quản lý, sát hạch học sinh, khống chế lão sư, phân phát tài nguyên cho học sinh.  

             Lúc nhập học Triệu Nhã ở gần mười vị trí đầu, không cần ở quần thể ký túc xá, cũng chính là trụ sở của cơ cấu phân phối này.  

             - Dẫn ta tới đó!  

             Biết bọn họ không phải vô duyên vô cớ kéo bè kéo lũ đánh nhau, là đang ra mặt thay mình. Trong lòng Trương Huyền ấm áp, lửa giận tiêu tan không ít.  

             Đám nhóc con này...  

             - Vâng!  

             Viên Đào không dám phí lời mà đi đầu dẫn đường, Vương Dĩnh cũng theo sát ở phía sau, ba người đi ra bên ngoài.  

             ...  

             Phòng học sinh.  

             - Chuyện Trương lão sư, Sư giả công hội đã có chứng minh trong sạch rồi, sao Chu lão sư lại giữ lại tài nguyên không đưa ra chứ?  

             Vẻ mặt Trịnh Dương giận dữ nhìn thanh niên ở trước mắt.  

             Đây chính là người vừa mới trở thành lão sư năm nay, Chu Thiên.  

             - Rõ ràng? Có văn kiện không? Có thông cáo không?  

             Lông mày Chu Thiên nhíu lại, có vẻ đùa cợt:  

             - Nếu không có thứ gì đó chứng minh thì Trương Huyền vẫn là lão sư không điểm kém cỏi nhất trong sát hạch lão sư. Cho hắn cũng là lãng phí, không có tài nguyên đừng trách ta, muốn trách thì trách mình đã tìm nhầm lão sư!  

             Trong của cải, bạn bè, đất đai, tài nguyên thì tiền tài chiếm vị trí thứ nhất, đủ để thấy được tầm quan trọng của tiền tài.  

             Chính vì như thế, lúc trước Vương Dĩnh khi ghi danh, nghe nói tài nguyên của Trương Huyền không nhiều cho nên mới có chần chờ.  

             Học viện Hồng Thiên , mỗi tháng đều phân phát cho học viên, lão sư một ít vật tư tu luyện. Phần lớn là một ít đan dược cấp thấp, tác dụng đối với lão sư không lớn. Thế nhưng đối với học viên vừa mới bắt đầu tu luyện lại là thứ tốt tuyệt hảo.  

             Rất nhiều người nhanh chóng tiến bộ đều là dựa dẫm vào những vật này.  

             Ngày hôm nay là ngày phân phát những thứ này, bọn họ lại được thông báo là mình không được cho, cho nên đương nhiên phải đến hỏi cho rõ.  

             - Coi như Sư giả công hội chưa phát văn kiện xuống thì ta nhớ, chỉ cần là lão sư của học viện Hồng Thiên, dù cho thành tích bết bát như thế nào, chỉ cần có học viên thì vẫn có tư cách lĩnh Sinh Tức tán! Dựa vào cái gì mà ngươi lại không cho?  

             Triệu Nhã bước lên phía trước.  

             Sinh Tức tán là vật tư tu luyện mà các học viên lớp dưới thường dùng nhất, có thể khiến cho học viên Tụ Tức cảnh, có thể đẩy nhanh tốc độ cảm ngộ linh khí.  

             Vật này không tính là đan dược, ngay cả loại người không thông qua sát hạch học đồ như Văn Tuyết cũng có thể ung dung phối chế, giá trị không cao. Cho nên chỉ cần là lão sư có học viên thì cũng có thể lĩnh.  

             Không cho tài nguyên quý trọng, ngươi có thể kiếm cớ. Thế nhưng ngay cả vật này cũng không cho, đó chính là cố ý gây chuyện!  

             - Làm sao? Không phục sao?  

             Chu Thiên nhếch miệng lên:  

             - Không phục cũng được, ở kia có Học Chiến đài thai, có thể khiêu chiến học viên môn hạ ta. Chỉ cần chiến thắng tất cả bọn họ. Ta không chỉ cho các ngươi Sinh Tức tán mà coi như cho các ngươi Sinh Tức hoàn thì cũng không có vấn đề gì cả! Nhớ kỹ, đây chính là Sinh Tức hoàn, không phải các ngươi vẫn tranh cãi vì Trương Huyền muốn tài nguyên hay sao? Tuy rằng thứ này không phải đan dược chân chính, thế nhưng cũng cách biệt không xa. Đối với cường giả Tích Huyệt cảnh cũng có tác dụng, lão sư phổ thông một tháng chỉ có thể lĩnh một viên. Nếu như dám khiêu chiến, mà còn đồng thời thành công, ta có thể cho các ngươi ba viên!  

             Học Chiến thai, nếu như học sinh và lão sư có mâu thuẫn, là một trong các phương thức giải quyết. Nó chỉ đứng sau Sư Chiến đài thai, ý tứ rất đơn giản, chính là chỉ cần học viên khiêu chiến vị lão sư này có thể chiến thắng. Như vậy vị lão sư này sẽ phải chủ động xin lỗi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play