Đến Thẩm Bích Như lạnh lùng như băng cũng phải mỉm cười. Phương pháp mắng người như vậy phổ biến ở Địa cầu nhưng ở nơi đây lại vô cùng mới lạ. 

 Thấy bộ dáng này của nữ thần, Thượng Bân cảm thấy mình bị chế giễu, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Tuy nhiên, còn đang ở trước mặt nữ thần, hắn vẫn phải giữ phong độ nên không dám trực tiếp xuất thủ với Trương Huyền. 

 -Sao nào? Ta nói sai sao? 

 Cố nén tức giận, Thượng Bân cười lạnh: 

 -Trình độ của ngươi cả học viện này ai mà không biết! Cái tên mập mạp này lúc nãy đã đến lớp học của ta. Không nói đến người hắn mập như heo, hắn lại chẳng biết gì ngoài phòng ngự. Lực đánh chỉ có 15kg! Trong khảo hạch nhập học, nếu hắn không phải là người đứng bét thì cũng đứng thứ hai từ dưới lên. Đó không phải rác rưởi thì là gì? 

 Vì hắn không thể giáo huấn Trương Huyền nên đành dùng ngôn ngữ đả kích đối phương một chút. 

 -Đứng cuối cùng trong khảo thí nhập học? - Trương Huyền chỉ để ý đến Long Tê huyết mạch nên không biết chuyện này. Lúc này bèn quay đầu nhìn mập mạp. 

 -Ai nói ta là học viên đứng thứ nhất đếm ngược? 

 Mập mạp hùng hồn cãi lại. Sau đó y lại lúng túng vò đầu: 

 -Ta chỉ là đứng thứ 9997 thôi mà! 

 -Thứ 9997? Ngươi dùng từ “chỉ”? - Trương Huyền choáng váng, suýt chút nữa thì phun máu. 

 Mỗi năm Hồng Thiên học viện tuyển nhận mười ngàn học viên. Mặc dù số lượng lớn, nhưng vẫn sẽ xuất hiện những trường hợp vì một vài nguyên nhân không thể báo danh. Người thứ 9997 rất có thể là người đứng sau cùng đấy! 

 Hơn nữa… Thứ tự thấp như vậy, ngươi lấy đâu ra lý lẽ hùng hồn như vậy hả? 

 Trương Huyền ngất ngây rồi. 

 -Không phải ngươi không thể thu nhận học viên nào nên thu bừa một tên đấy chứ? 

 Thượng Bân tiếp tục cười lạnh, hất áo đầy cao ngạo: 

 -Yêu cầu tuyển người của ta là phải xếp hạng từ năm trăm trở lên. Lão sư đứng thứ nhất đếm ngược, học viên cũng đứng thứ nhất đếm ngược… Thật là xứng đôi! Ha…ha…ha… 

 - Ngươi nói xong chưa? 

 Trương Huyền không thèm để ý đến người chế giễu mình, chỉ lắc đầu nói: 

 -Nói xong rồi thì lượn đi! 

 Vừa rồi hắn đã dùng Thiên đạo thư viện đã nhìn thấy mập mạp là một tán tu không có công pháp tu luyện, vì vậy không biết võ kỹ là chuyện bình thường. Sau này hắn chỉ cần tìm cách kích hoạt Long tê huyết mạch của tên này thì tu vi nhất định sẽ tăng mạnh. 

 -Ngươi… - Nếu là người khác bị người chế giễu như vậy, khẳng định đã tức giận đến run rẩy cả người rồi. Thế mà kẻ trước mắt này lại chẳng thèm quan tâm! Thượng Bân giống như đánh vào đống bông, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. 

 -Đúng là gỗ mục không điêu khắc được mà! 

 Hừ lạnh một tiếng, Thượng Bân nhìn về phía Thẩm Bích Như: 

 -Bích Như lão sư, chúng ta đi thôi. Đứng cạnh loại rác rưởi như vậy lâu sẽ bị truyền nhiễm đó! 

 Nghe thấy Thượng Bân trâm trọc trực tiếp như vậy, Thẩm Bích Như nhăn mặt, không cùng hắn rời đi ngay mà nhìn sang: 

 -Trương Huyền lão sư! - Thanh âm của nàng như chim vàng anh, thanh thúy động lòng người. 



 -Hửm? - Trương Huyền hơi sững sờ. Hắn không nghĩ rằng hoa khôi của học viện sẽ chủ động nói chuyện với mình. 

 -Mặc dù thành tích của ngươi trong đợt khảo hạch chưa tốt lắm, thế nhưng ngươi cũng đừng nản lòng. Chỉ cần cố gắng tu luyện sẽ tốt hơn thôi! - Thẩm Bích Như gật đầu nói. 

 Thấy ngươi mình đang theo đuổi không thèm để ý đến mình, mặt Thượng bân trầm xuống. 

 -Đa tạ ngươi nhắc nhở! - Biết đối phương thật lòng nghĩ tốt cho mình, Trương Huyền gật đầu, giải thích một câu: 

 -Bây giờ học viên này cái gì cũng không biết, nhưng chỉ cần dạy thật tốt sẽ có ngày tỏa sáng. 

 -Ân! - Thẩm Bích Như không nói thêm nữa, xoay người đi thẳng về phía trước. 

 Theo suy nghĩ của nàng, câu giải thích của hắn chỉ là lấy cớ thôi. Tên kia mập đã lớn tuổi như vậy mà không có hệ thống tu luyện đàng hoàng, thành tựu sau này nhất định có hạn. 

 -Tức chết ta! - Thấy nữ thần trong lòng lại cùng gia hỏa kém nhất học viện chuyện trò, còn cổ vũ hắn, khuôn mặt Thượng Bân vặn vẹo, lửa giận thiêu đốt, lạnh lùng nhìn Trương Huyền một cái rồi theo sát nàng. 

 -Bích Nhu, lần sau nàng đừng tiếp xúc với loại người như vậy, sẽ ảnh hưởng đến khí chất không tỳ vết của nàng đó!... 

 -Thượng lão sư, hôm nay ta hơi mệt, muốn về nghỉ ngơi. Mong ngươi đừng đi theo ta nữa! 

 Thượng Bân chưa nói hết câu, Thẩm Bích Như đã quay người rời đi. 

 Thấy nữ thần ngày càng đi xa, cho đến khi không còn thấy bóng dáng, Thượng Bân một bụng lửa giận trút hết lên người Trương Huyền. 

 Theo hắn nghĩ, nếu không phải vì gia hỏa xúi quẩy này, nữ thần nhất định sẽ đi ăn tối với hắn chứ sao lại rời đi như vậy! 

 … 

 -Nếu bái ta làm thầy rồi ngươi cũng phải biết lớp học của ta chứ nhỉ! - Sau khi hai người đó rời đi, Trương Huyền không để ý nữa, chào hỏi mập mạp một tiếng. 

 -Được rồi! - Mập mạp đứng lên, cười híp mắt: 

 -Thưa lão sư, bây giờ ta là học sinh của ngươi, ngươi có thể cho ta biết tên được không? - Nghe thấy tên đó nói vậy, Trương Huyền day trán. 

 Gia hỏa này thật kỳ hoa! Vừa nhìn thấy mình liền bái sư, đến giờ ngay cả mình là ai cũng không biết. 

 -Ta tên là Trương Huyền! - Trương Huyền đáp. 

 -Trương Huyền lão sư? Cái kia… là cái lão sư xếp hạng bét kì khảo hạch, bị không điểm là Trương Huyền lão sư… - Giờ này mập mạp mới nhận ra mình đã bái ai làm thầy, một thân thịt mỡ không ngừng run rẩy, khóe miệng co giật, suýt chút nữa khóc òa lên. 

 -Chính là ta đây! - Trương Huyền gật đầu. 

 -A! Chuyện này… Chuyện này… Trương Huyền lão sư! - Mập mạp gãi gãi đầu: - người thấy đấy, thực lực của ta thấp như vậy, người không linh hoạt, lại hơi béo. Nếu không… người đuổi ta đi? 

 -… 

 Trương Huyền á khẩu. 

 -Lão sư, ta nói thật đấy! Vị lão sư lúc nãy cũng đã nói rồi, nếu không đuổi ta đi sẽ hạ thấp danh tiếng của ngươi, ta sợ mình sẽ làm liên lụy ngươi… - Mập mạp tiếp tục nài nỉ. 

 -Ta không sợ bị liên lụy! Còn nữa, nếu đã xác nhận thân phận trên ngọc bài rồi, ta muốn nói với ngươi một câu: sống là học sinh của ta, có chết rồi vẫn là học sinh của ta. Ngươi đừng nói nhiều! - Trương Huyền vung tay lên. 

 -Ta… 

 Mập mạp nhăn nhó, sắp khóc rồi! 

 Thực lực của hắn kém như vậy nên muốn bái một sư phụ tốt để sau này tiền đồ vô lượng. Có nằm mơ hắn cũng không nghĩ đến thứ nhất đếm ngược sẽ kết hợp với thứ nhất đếm ngược… 

 Mệnh của ta tại sao lại khổ như vậy a… 

 -Được rồi! Đây chính là phòng học của ta. Bây giờ ngươi hãy đi nhận chăn đệm, nhớ kỹ ngày mai đi học đúng giờ! 

 Trương Huyền khẽ nói. 

 -Cái lớp học này… - Nhìn thấy quy mô phòng học, mập mạp lần nữa muốn khóc thét. 

 Những nơi hắn tham gia khảo hạch trước đó đều lớn hơn nơi này rất nhiều. Lớp học nhỏ như vậy, chỉ sợ chẳng được mấy học viên. 

 -Lão sư, nếu như… ngày mai ta không đến, ngươi có khai trừ ta không? 

 -Lão sư! - Trương Huyền còn chưa dứt lời liền bị mập mạp cắt ngang. Chỉ thấy mặt hắn trở nên nghiêm túc, nhìn sang Trương Huyền, trong mắt là vẻ cứng cỏi không thể lay động: 

 -Ngày mai lúc nào đi học? Ta sẽ đến sớm quét dọn phòng học một lượt. Có thể tìm được lão sư tốt như người chính là vinh hạnh của ta. Từ giờ trở đi dù ai tìm đến, ta cũng sẽ từ chối thẳng thừng, cũng sẽ quát lớn trước mặt họ… 

 -… - Trương Huyền… 

 Hắn vốn nghĩ mình đã rất vô sỉ rồi, không nghĩ đến còn thu một học sinh vô sỉ hơn nữa!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play