- Trương lão sư, tạm thời ta không có đủ tiền để trả tiền mua Hàn Dương Mẫu Thảo. Bây giờ ta gửi ngươi trước một phần, coi như chúng ta Bạch Ngọc thành mua. Chúng ta không thể để ngươi lao tâm khổ tứ vì tiểu thư được… 

 Không biết nội tâm hắn biến hóa, Diêu Hàn tiến về phía trước, móc trong ngực ra hai vạn kim tệ. 

 - Không cần. Chỉ là một gốc dược liệu mà thôi, không đáng bao nhiêu! – Trương Huyền lắc đầu. 

 Hắn vừa mới có cảm giác như một lão sư đầy trách nhiệm, làm sao bây giờ có thể đòi tiền học viên được? 

 Hơn nữa, một gốc Hàn Dương Mẫu Thảo mà thôi. Hàn dương thảo chỉ một trăm kim tệ một cây, Mẫu Thảo dù quý chắc cũng không hơn nhiều lắm. Bản thân hắn có hơn trăm vạn, làm sao thèm để ý. 

 Mấu chốt chính là, cọng cỏ này do hắn ra vẻ ngầu mà có được, không phải dùng tiền mua nên có đem tặng cũng không đau lòng. 

 - Chuyện này… - Thấy đối phương có thái độ kiên quyết, Diêu Hàn đành cất tiền đi, không nhịn được than thở: 

 - Trương lão sư tiện tay tặng người khác một gốc dược liệu giá mười vạn khiến ta vô cùng khâm phục. Thật buồn cười lúc đầu ta còn nghĩ ngươi muốn lừa gạt tiểu thư nhà chúng ta… 

 - Cái gì? Mười vạn một cây? – Trương Huyền run rẩy. 

 Cây Hàn Dương Mẫu Thảo này trị giá mười vạn? 

 Thật hay giả? 

 Nếu hắn biết sớm là mười vạn, chắc chắn sẽ nhận khoản tiền đó. 

 Những người khác đều là học viên biếu quà lão sư, đằng này, hắn lại trả tiền cho họ… 

 - Đúng vậy a! – Diêu Hàn kỳ quái nhìn sang: 

 - Chẳng lẽ Trương lão sư không biết giá sao? 

 - Ta… 

 Mặc dù trong lòng hắn đang nhỏ máu nhưng cũng biết nhất ngôn cửa đỉnh, tứ mã nan truy. Trương Huyền lập tức nghiêm mặt lại, trên thân toát ra khí tức thế ngoại cao nhân, khinh thường trần tục: 

 - Dĩ nhiên không phải rồi! Đối với ta, tiền tài không là gì hết. Triệu Nhã đã là đệ tử của ta thì chỉ cần là thứ có ích với nàng, đừng nói chỉ mười vạn một cây dược liệu, cho dù hai mươi vạn, ba mươi vạn, ta cũng không tiếc! 

 Chuyện đã như vậy, xem ra hắn chỉ có thể thuận nước giong thuyền, bán một lần ân huệ. 

 - Tiểu thư thực sự đã tìm được một lão sư tốt a! 

 Thấy bộ dáng này của Trương Huyền, Diêu Hàn thật lòng bái phục. 

 Khó trách tiểu thư hết lời ca ngợi hắn như vậy. Với phẩm chất này, ai có thể không bội phục được? 

 Văn Tuyết đứng bên cạnh cũng đỏ mặt, hận không có kẽ đất nào để chui vào. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 Người ta là lão sư, hơn nữa lại là người thầy cao thượng như vậy. Bản thân mình không những tưởng lầm là kẻ đến theo đuổi, mà còn nói lời châm chọc, khiêu khích… Nghĩ lại, thật sự buồn cười! 

 May mắn hắn đại nhân đại lượng không để ý tới… Nếu không chỉ dựa vào thân phận luyện đan học đồ này, đủ để đem bản thân khai trừ, không bao giờ được trở lại! 

 - Các ngươi trở về đi! Ta cũng phải chuẩn bị cho buổi Luận đan ngày mai! 

 Chỉ vì mặt mũi mà mười vạn kim tệ bay mất… Thật ra, hắn muốn mười vạn kim tệ này cũng không có gì. Bởi vì đây là tiền của Bạch Ngọc thành, cũng không phải của Triệu Nhã… 

 Cố nén đau lòng, khóc không ra nước mắt, Trương Huyền đi ra ngoài. 

 Cơm nước xong xuôi, hắn trở lại học viện cũng đã gần mười hai giờ. 

 - Dù sao hiện tại cũng không buồn ngủ, nghiên cứu cách đột phá Ích Huyệt cảnh một lát đi! 

 Ở kiếp trước, hắn chính là một con cú đêm. Hiện tại lại có tu vi và thân thể càng tốt hơn, mặc dù đêm đã khuya nhưng hắn vẫn không hề thấy mệt mỏi. 

 Hôm tại tại Học Tâm tháp hắn đã lộ ra tu vi của bản thân có được thực lực Ích Huyệt cảnh. Chẳng mấy chốc, học viện sẽ có hành động để mình trở thành trưởng lão. 

 Trở thành trưởng lão rồi, hắn sẽ có cơ hội đi trưởng lão Tàng thư các xem sách. 

 Đến lúc đó hắn sẽ tìm được gần như đầy đủ bí tích võ giả tầng sáu để hoàn thiện Thiên Đạo thần công. 

 Đương nhiên, trước đó, hắn cần nghiên cứu một chút. 

 Dù sao lúc ở trong nhà Lục Tầm đại sư, hắn đã phục chế lại mười mấy bản bí tịch. Mặc dù độ chưa thể tạo thành bí tịch hoàn chỉnh, nhưng vẫn có tính tham khảo cao. 

 Tinh thần hắn khẽ động, mười mấy bản thư tịch sao chép từ nhà Lục Tầm đại sư xuất hiện trong não hải. 

 - Thật ra Ích Huyệt cảnh tu luyện rất đơn giản. Đây chính là một quá trình mở ra các huyệt đạo theo trình tự! 

 Sau khi nhìn lướt qua một lượt, Trương Huyền liền hiểu được. 

 Truyền thuyết kể lại, cơ thể con người có tổng cộng một trăm linh tám huyệt đạo. Mỗi người có thể mở ra bảy mươi hai huyệt đạo, hơn nữa để mở ra cần có trình tự. Tùy tình trạng mỗi người cần trình tự khác nhau để đạt được hiệu quả tốt nhất. Nếu không tìm thấy phương pháp chính xác, có thể cả đời chỉ mở được ba mươi, bốn mươi cái huyệt đạo, không thể tiếp tục tiến bộ. 

 Nó cũng giống như việc làm sạch bùn dưới sông. Chỉ bằng cách lau dọn từ đầu nguồn có thể được làm sạch hoàn toàn. Nếu như bắt đầu từ trung tâm, con sông không chỉ không được rửa sạch, thậm chí có thể làm dòng sông bị tắc nghẽn! 

 Chính vì vậy việc mở ra một huyệt đạo là rất trọng yếu. Một khi nhầm lẫn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sau này. 

 - Bản Kim Hỏa Công này nói đầu tiên phải mở ra thần lực huyệt để có sức mạnh mới có thể mở ra càng nhiều huyệt đạo quan trọng hơn. Bản Dịch Dương Quyết lại nói trước tiên cần mở huyệt Trung Xu, bởi vì đây là huyệt ở chính giữa cơ thể… 

 Mười mấy quyển sách ghi lại huyệt đầu tiên cần mở ra không giống nhau, mỗi quyển đều có lý lẽ riêng. 

 Người khác nhìn thấy có lẽ sẽ đầu váng mắt hoa, nhưng Trương Huyền có Thiên Đạo thư viện, có thể phân biệt được sai lầm và khuyết điểm. Hắn chỉ cần nhìn qua một lần liền phát hiện, tất cả những thứ này… đều sai lầm! 

 - Không tìm ra huyệt đạo thứ nhất chẳng khác nào con sông không có đầu nguồn. Một khi ta tính sai, tu luyện về sau sẽ ngày càng phiền phức. Thôi được rồi! 

 Lại nghiên cứu một hồi, hắn phát hiện những bí tịch này chỉ ra huyệt đạo đầu tiên đều không cái nào chính xác. Trương Huyền đang định từ bỏ, đột nhiên một ý nghĩ lóe lên. 

 - Những sách vở này ghi lại huyệt đạo đều là sai lầm. Trên cơ thể người tổng cộng một trăm linh tám huyệt đạo, ta chỉ cần lần lượt thử một chút, chẳng phải sẽ biết được cái nào là thứ nhất, cái nào là thứ hai sao? 

 Phương pháp mở ra huyệt đạo rất đơn giản, chỉ cần điều động chân khí trùng kích là được. Mấu chốt chính là trình tự. Nếu những cái trên đều là sai lầm, vậy trong một trăm linh tám nơi này chắc chắn sẽ có một cái là chính xác! 

 Nếu là người khác sẽ không có cách thí nghiệm. Nhưng bản thân hoàn toàn không tồn tại vấn đề này! 

 Hắn có Thiên Đạo thư viện có thể bài trừ tất cả sai lầm. Cái còn sót lại dĩ nhiên là chính xác! 

 - Thử xem! 

 Nghĩ đến điều này, Trương Huyền không hề do dự. Hắn liền tìm giấy bút, ghi ra tất cả một trăm linh tám huyệt đạo trên thân thể. Đầu tiên hắn loại bỏ những huyệt đạo sai lầm, sau đó cũng loại bỏ cả những huyệt đạo chính xác. 

 Sau khi sửa soạn xong, một trăm linh tám nơi chỉ còn lại hai mươi nơi. 

 Nhưng không sao, Trương Huyền chỉ cần tiện tay dò xét một phần bí tịch, đem hai mươi nơi đó lần lượt thay vào huyệt đạo thứ nhất. 

 Ông… 

 Thiên Đạo thư viện xuất hiện bí tịch mới, ghi ra sai lầm và khuyết điểm. 

 Tâm huyệt ở vào nơi sâu nhất của trái tim, được mệnh danh là một trong ba mươi sáu huyệt đạo không thể mở ra. Nếu chân khí không tinh khiết, chẳng những không cách nào mở ra, mà thậm chí còn có thể dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. 

 Nếu không phải có Thiên Đạo thư viện xác định, hắn cũng không thể tin được đây chính là huyệt đạo đầu tiên. 

 Khó trách trên đời có nhiều bí tịch như vậy cũng không thể tìm được trình tự chính xác. Thì ra huyệt đạo chính xác lại là… một trong những huyệt đạo được mệnh danh là không thể mở ra. 

 Hiện tại xem ra, cái gọi là không thể mở thực ra cũng không phải như vậy. Chỉ cần tìm đúng trình tự, hắn có thể thành công!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play