Phải biết rằng, trong chốc lát khi Vương Viễn nói ra mấy lời kia đã có bảy tám

người chơi vì không phục khi bị giết trong tay đám đao khách mà tiến lên phía cửa.

Vương quản gia hơi sững sờ, híp mắt tức giận quát: 'Làm gì? Ngươi vẫn còn muốn xông vào cửa Phật hả?”

Vương quản gia vừa nói vừa làm bộ muốn gọi đám đao khách kia ra. "Khà khà!" Ngay thời điểm giương cung bạt kiếm đó, chẳng ai ngờ Vương Viễn lại cười

khà khà, móc một thỏi bạc trong ngực ra nhét vào tay Vương quản gia rồi cười hì hì bảo: "Đây là chút quà mọn, xin hãy nhận lấy tấm lòng thành này."

"Ừm! Trẻ nhỏ dễ dạy!"

Vương quản gia ước lượng chút bạc trong tay, khuôn mặt đen thui của lão bỗng chốc giãn ra, tươi cười rạng rỡ vỗ vai Vương Viễn và bảo: "Thiếu hiệp thông minh hơn người, căn cốt rất tốt, không thể nào là ác đồ được. Lão gia nhà chúng ta thích nhất là thiếu niên anh tài, ngươi vào trong đi."

Dứt lời, Vương quản gia phất tay, cổng lớn mở ra lần nữa. "Tiên sư nó chứ, ta biết ngay mười lượng bạc này không dễ kiếm mài!”

Vương Viễn thấy Vương quản gia vui vẻ đưa bạc cho thuộc hạ, đồng thời mở cổng lớn ra, hắn nghĩ thầm với vẻ khinh bỉ.

Trong trò chơi chết bầm này, NPC đều là lũ moi tiền, chỉ cần có tiền thì chính là ông nội.

Mười lượng bạc còn không tới tay, mình đã phải bỏ ra năm lượng rồi. Người thiết kế trò chơi này quả thực là thạo nghề bánh vẽ, may mà bọn họ làm game online, chứ nếu đi bán hàng đa cấp hay bán thực phẩm chăm sóc sức khỏe thì tuyệt đối là mối họa lớn.

Song ngẫm lại cũng thật câm nín, dù sao “dùng tiền mua vui” chính là truyền thống trăm năm nay của công ty Long Đẳng, đến giờ còn chưa thay đổi đâu.

"Má, hóa ra phải chơi như vậy hả?”

Những người chơi ngoài cửa thấy bóng lưng nghênh ngang tiến vào Kim Đao. Môn của Vương Viễn thì đứng đực mặt tại chỗ. Đám NPC này cũng thực tế quá!

Bỏ tiền ra có khác, Vương Viễn băng qua đình viện, đi thẳng vào trong phòng và gặp được Vương Nguyên Bá trong lời đồn.

Ồ, Vương Viễn nhìn thấy dáng vẻ của Vương Nguyên Bá thì không khỏi hơi nhếch miệng.

Vị Vương Nguyên Bá này trông hơn bảy mươi tuổi, mặt đỏ lừ lừ, dưới cằm là bộ râu bạc trắng thả xuống trước ngực, tinh thần khỏe khoản, tay trái đang xoay xoay hai viên bi lăn tay màu vàng to bằng trứng ngỗng.

Người trong võ lâm dùng bi lăn tay là chuyện bình thường, nhưng thứ đó đều làm băng thép đã tinh luyện hoặc là thép nguyên chất. Vương Nguyên Bá lại cảm trong tay hai viên bi lăn vàng óng, ôi cha mẹ ơi, hơi thở nhà giàu mới nổi đập thẳng vào mặt.

Người tập võ ấy mà, có tiền là chuyện cực bình thường, nhưng phàm là bậc thầy võ học đều chẳng mấy mặn mà với tiền bạc, kiếm tiền chẳng qua là để chỉ tiêu cho việc tập võ mà thôi. Tuy nói Vương Nguyên Bá chỉ là một chuỗi số liệu nhưng dáng vẻ này của lão khiến Vương Viễn chẳng có chút thiện cảm nào.

Bên cạnh Vương Nguyên Bá có hai nam tử trung niên đang đứng, một người ôm kim đao, một người ôm ngân đao, bọn họ chính là hai tên đao khách ở cổng lúc nãy.

"Cha, đây chính là Ngưu Đại Xuân - đệ tử Thiếu Lâm tự muốn gặp ngài đó."

Đao khách cầm kim đao thấy Vương Viễn đi tới bèn cất lời.

Vương Viễn nghe lời tên đao khách kia nói thì thầm cảm thấy may mắn, hóa ra hai người này và Vương Nguyên Bá là cha con, may mà vừa rồi hắn không ra tay, nếu không chắc chăn đã gây thù chuốc oán rồi.

"Ha ha ha, đây có phải là thiếu hiệp Ngưu Đại Xuân đến đưa thư đó không? Dáng vẻ quả nhiên bất phàm, không biết ai có thư gì mà cần phải nhờ thiếu hiệp tự tay đưa cho ta vậy?”

Vương Nguyên Bá cười ha ha, tiếng cười sang sảng, tràn ngập sức mạnh, nội lực và tu vi của lão hiển nhiên không thấp, xem ra chí ít cũng thuộc hàng hung mãnh trong đám hào khách giang hồ.

"Chuyện này tiểu tăng cũng không rõ lắm."

Vương Viễn tiến lên phía trước, tiện tay đưa thư lên rồi bảo: "Trên đường ta có gặp một gia đinh đang cưỡi ngựa, y bảo ta gửi bức thư này đến tận tay cho ngài."

"Gia đỉnh?"



Mặc dù Vương Nguyên Bá cảm thấy nghỉ hoặc nhưng lão vẫn nhận lấy bức thư trong tay Vương Viễn.

Vương Nguyên Bá vừa vươn tay nhận lấy bức thư, bên tai Vương Viễn đồng thời vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống.

[Hệ thống thông báo: Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn “Bức Thư Cầu Cứu”, đẳng cấp nhiệm vụ “Tiểu Thí Thân Thủ”, nhận được 500000 giang hồ lịch duyệt, điểm anh hùng + 5, ngân lượng + 10.]

Vương Viễn thấy nhiệm vụ hoàn thành rồi thì xoay người muốn rời đi.

"Thứ khốn nạn!"

"Rầm!"

Đúng lúc này, Vương Nguyên Bá đang đọc thư đột nhiên quát to một tiếng, đập mạnh tay lên bàn, cái bàn bể nát.

"Xoạt"

Vương Nguyên Bá vừa quát lên, hai nam tử đứng cạnh lão lập tức để đao ngang trước ngực, nhóm đao khách bên ngoài đình viện cũng ào ào rút đao ra.

si Vương Viễn giật mình thon thót.

Chẳng lẽ trong thư viết phải chém chết người đưa tin à? Chuyện này không phải không có khả năng đâu.

"Đứa con số khổ của ta ơi!"

Ngay lúc Vương Viễn đang lơ mơ chẳng hiểu gì, sắc mặt Vương Nguyên Bá thay đổi, vừa mới cười toe toét đã chuyển sang than ngắn thở dài: "Phái Thanh Thành đúng là bắt nạt người quá đáng! Khổ nỗi tạm thời ta không thể rời đi, Ngưu

Thấy thông báo của hệ thống, Vương Viễn hơi ngẩn ra.

Nhiệm vụ trong “Đại Võ Tiên” chia làm năm cấp, đẳng cấp nhiệm vụ Kinh Thế Hãi Tục chỉ đứng sau Kinh Thiên Động Địa. Loại nhiệm vụ có đẳng cấp cao, độ khó cao và lợi ích nhận lại lớn này chỉ có người chơi giai đoạn cuối game với trang bị võ học đầy đủ mới dám nhận. Vương Viễn chơi còn chưa tới một ngày mà đã phát động nhiệm vụ khó khăn bực này.

Loại nhiệm vụ ẩn kiểu này chỉ có thể gặp không thể cầu, giờ mà không nhận thì lân sau chắc gì còn cơ hội.

Nhưng mà nếu nhận, giờ Vương Viễn mới hơn mười cấp, công pháp trên người ngoại trừ nội công hơi có chút thành tựu ra thì còn lại đều là công pháp nhập môn cấp thấp. Với thực lực này mà đi nhận nhiệm vụ đẳng cấp Kinh Thế Hãi Tục chẳng phải là tìm đường chết sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play