Tối muộn, khu nhà vệ sinh bên dãy phòng học yên tĩnh. Tôi vừa vào cửa thì bị Vệ Lẫm áp lên tường, hôn sâu. Quá đột ngột, tôi không kịp chuẩn bị gì nên hơi khó thở.
Hôn xong, Vệ Lẫm gục đầu bên vai tôi, thì thầm:
– Em vừa đến là em thấy anh hôn nó. Phiền thật ấy.
Tôi thở đều lại, cố gắng giải thích:
– Em biết thừa đấy là diễn thôi mà, người kia còn là Hạ Vãn Đình cơ.
– Em biết chứ. Cái tên Hạ Vãn Đình này, đừng tưởng em không biết nó đang nghĩ gì.
Tôi mặc kệ hắn đang nghĩ vớ va vớ vẩn cái gì, chợt nhớ đến một chuyện nên hỏi hắn luôn:
– Dạo này Hội Sinh viên bận lắm à? Sắp có sự kiện gì à?
Đúng là tôi đã rời khỏi Hội được một thời gian rồi, dẫu gì tôi cũng là cựu hội trưởng mà. Không biết Hội Sinh viên đang có chuyện gì mà Hạ Vãn Đình bận rộn đến vậy.
Vệ Lẫm cũng là thành viên trong Hội Sinh viên mà, tôi thấy hắn nhàn lắm, lại ít kể mấy chuyện trong hội cho tôi nghe.
Hình như cổ phải của tôi có gì ấy, Vệ Lẫm cũng nhìn vào đó một lúc nhưng tâm trạng hắn lại tốt hơn nhiều. Hắn thả tôi ra, trả lời qua loa:
– Không có gì đâu ạ. Dạo này họp nhiều, các thành viên vẫn còn bất đồng ý kiến nhiều vì nhiều người không chịu Hạ Vãn Đình lãnh đạo đâu, chắc do nó là Omega đấy. Giảng viên phụ trách cũng lo lắm.
Tôi chớp mắt, không biết nên phản hồi sao nữa.
Xã hội bây giờ là vậy đấy. Dù cho một người xuất sắc đến đâu thì cũng có người bắt bẻ thôi. Hoặc do giới tính, hoặc do ngoại hình, hoặc do năng lực.
Tự dưng tôi thấy Hạ Vãn Đình đáng thương thật ấy.
– Giảng viên phụ trách hỏi ý Cố Liễm Xuyên về việc đẩy một Alpha lên cái ghế hội trưởng đấy, nhưng mà Cố Liễm Xuyên từ chối.
Cố Liễm Xuyên cũng sắp tốt nghiệp rồi.
Sau đó, Vệ Lẫm còn kể tiếp:
– Họ có hỏi ý em nữa.
Tôi bất ngờ:
– Vậy hả? Em chịu không?
Hắn nhìn tôi, hỏi lại:
– Anh thấy em sao?
Chẳng sao cả. Chính tôi cũng chẳng còn hứng thú với cái chức này. Hồi đó, nếu không vì Cố Liễm Xuyên, chắc tôi chẳng bao giờ rớ vào cái chức này.
Dường như Vệ Lẫm đoán được câu trả lời của tôi. Hắn mỉm cười:
– Em cũng vậy, Sương Sương. Hồi đó, em vào Hội vì anh. Nếu anh cần, em sẽ nguyện ý làm mọi thứ hỗ trợ anh. Cứ để họ tìm Alpha theo ý họ đi. Em bây giờ ấy à, cứ hỗ trợ truyền thông, hỗ trợ quản lý diễn đàn trường một chút, việc nhàn lắm. Họ mở họp, em không cần tham gia đâu ạ.
Tôi nóng mặt. Chợt tôi thấy hắn đáng yêu quá, không nhịn được mà chủ động nhón chân hôn hắn một cái.
Hắn không nói nữa, nhìn tôi rồi lèm bèm:
– Không đủ.
Hắn nâng cằm tôi, hôn nữa, động tác mạnh bạo hơn như muốn nuốt lấy tôi vậy.
Anh Vole được thả sau khi tòa phán anh vô tội, tôi trong vai Christine nhanh chóng chạy đến chỗ anh để ôm anh. Lúc này, Hạ Vãn Đình trong vai anh Vole đã tự điều chỉnh cảm xúc trên mặt nên y không còn nhìn tôi nữa – hành vi này khớp với nhân vật Vole. Tiếp theo là cô luật sư chất vấn cả Christine lẫn Vole, bước ngoặt xuất hiện, không khí căng thẳng. Cô Giang Lam chưa bảo dừng.
Tiếp nữa, sau khi biết sự thật lời khai của Christine giúp Vole thoát tội, cô luật sư im lặng. Đến lượt diễn của tôi. Tôi nhìn vào lông mi của Hạ Vãn Đình, vừa định hôn lên má anh Vole vừa nói: “Leonard, anh không biết em đã phải chịu những tra tấn như nào…”
Hạ Vãn Đình đã nhập vào nhân vật Vole hoàn toàn, không còn nhìn tôi nữa. Anh Vole quay đầu, từ chối nụ hôn của Christine.
Đúng lúc này, bé tình nhân của anh Vole xuất hiện, anh đẩy Christine ra.
Cuối cùng, Christine không chịu nổi việc người đàn ông này thay lòng đổi dạ. Cô cầm dao hướng về phía anh Vole… Hạ Vãn Đình nhìn tôi xông đến, nói đúng hơn là y nhìn môi tôi rồi ngẩn ra. Chiếc đạo cụ hình con dao đâm trúng y, rớt xuống đất. Y từ từ ngã khuỵu.
…
Cô Giang Lam vỗ tay, khen ngợi:
– Tốt hơn nhiều rồi đấy. Đoạn trước khi chết, anh Vole nên tỏ ra đau đớn hơn một chút nhé.
Tôi khẽ thở phào. Hạ Vãn Đình ngồi dậy.
Tự dưng y đưa tay lau miệng y một cách chậm rãi. Thấy vậy, tôi xấu hổ.
– Hôm nay đến đây nha, mai chúng ta sẽ tập dợt lần nữa. Tầm hai, ba tuần nữa là đến buổi diễn chính thức rồi, thời gian trôi nhanh lắm. Hôm đó, cô với mấy thầy cô khác sẽ đưa các em đến khách sạn sớm để trang điểm và chuẩn bị sân khấu, sau buổi kịch thì cô mời các em một bữa no nê nhé. Nhóm diễn viên làm tốt lắm. Tiểu Vệ đã vất vả rồi.
Vệ Lẫm nhún vai. Mọi người bật cười.
Hạ Vãn Đình vội vã rời khỏi đây. Tôi cảm thấy y đang trốn tránh cái gì đó, mà cụ thể thì tôi không biết. Nhớ đến tình trạng y trong Hội Sinh viên hiện tại thì… hơi xót thật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT