Tay Liên Kiều lập tức đỏ ửng lên, ánh mắt nguy hiểm nheo lại: “Cô nói gì cơ? Nói lại một lần nữa xem.”
Khí thế của cô mạnh mẽ, trong lòng Lý Nguyệt Dung căng thẳng, nhưng ngay sau đó lại thẹn quá hóa giận, một con nhóc quê mùa mà cũng dám nói chuyện như vậy với cô ta sao?
“Cô có thái độ gì vậy hả? Dám trừng mắt nhìn tôi sao? Quả nhiên là vùng nào sinh dân nấy, những vùng khỉ ho cò gáy chỉ toàn sinh ra những loại người chẳng ra gì.”
Thư ký Điền nghe vậy cũng tức giận, loại người gì thế này không biết? “Cô Châu Vân, vị này có y thuật xuất sắc, là bác sĩ mà Huyện trưởng đặc biệt chỉ định, nếu như cô không cần chữa trị, giờ tôi sẽ đưa cô ấy trở về.”
Châu Vân liếc nhìn Liên Kiều mấy lần, trong lòng không tin tưởng lắm, tuổi cô còn quá trẻ, nhưng, đã là lúc này rồi, cũng không quan tâm được nhiều thế nữa.
Cô ấy vô cùng khó chịu, chỉ muốn xé luôn da mặt của mình xuống thôi.
“Giúp tôi chữa với.”
Liên Kiều đặt hai ngón tay lên mạnh của Châu Vân, trầm ngâm một lúc: “Cô bị dị ứng với hạnh nhân.”
Châu Vân kinh ngạc, quả thật là cô ấy ăn hạnh nhân sẽ bị dị ứng, nhưng chưa bao giờ nghiêm trọng đến mức này.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT